Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


57. Tôi chẳng có gì
đáng khoe

Rosa Liu (Ðài Loan)

Tôi là người rất giản dị, chỉ biết tập trung mọi nỗ lực vào công việc. Tôi không biết cách tiến thân, cũng chẳng dám mon men vào câu lại bộ sinh hoạt nào của các bạn đồng nghiệp.

Song tôi cám ơn Chúa đã ban cho tôi có khả năng và sự khôn ngoan, giúp tôi có thể hoàn thành tốt công tác của mình. Làm việc giỏi là điều hay, nhưng cũng chính vì đó mà nhiều người đâm ra ganh tị. Bản tính tôi lại vô tư và cũng chính điều này làm số bạn đồng nghiệp phật ý vì họ không thích thái độ làm việc có lương tâm của tôi. Họ nghĩ ra nhiều kế để làm mất uy tín của tôi, để gây áp lực với tôi, và thậm chí còn nói với tôi là tôi không có khả năng để tiến xa hơn nữa đâu. Hay nói tóm lại, tôi chẳng có hy vọng gì trong tương lai.

Phương kế của các bạn đồng nghiệp tôi thật ranh ma đến nỗi bắt tôi phải nghĩ tới chuyện nghỉ việc. Ông trưởng phòng khuyên tôi nghỉ việc vài ngày. Sau ít ngày suy nghĩ tôi khóc và chạy đến hỏi ý kiến cha xứ. Tôi bối rối lo lắng hết sức như thể ngày tận thế đến nơi rồi vậy. Ðêm đó tôi gọi điện thoại về nhà cho mẹ tôi để kể cho mẹ tôi nghe sự khốn khổ rối bời của tôi. Bà khẳng định với tôi: "Con đừng sợ, mẹ sẽ cầu nguyện cho con ngay". Tôi cảm thấy trong người khang khác, thôi không khóc nữa và dần dà thấy bình tĩnh hơn. Thình lình từ tâm hồn tôi trào lên một sức mạnh và tôi nảy ra ý nghĩ này: "Tại sao mày lại nhượng bộ dễ dàng thế? Tại sao mày lại để người ta lèo lái mày như vậy? Ngày mai cứ đi làm việc như thường".

Thật kỳ lạ, Tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối. Tôi không giàu có cũng chẳng quen biết ai tai to mặt lớn. Do đó nếu tôi có thách thức các bạn đồng nghiệp ganh tị ấy, thì cũng tương tự "trứng chọi đá" mà thôi. Tuy vậy, tôi có Chúa nâng đỡ chở che. Chúa Thánh Thần tiếp tục mạc khải cho tôi thấy con đường nên đi, và cứ thế, từng bước một, tôi đã xoay xở tìm được cách thoát khỏi cạm bẫy họ giăng ra. Xin cảm tạ Chúa. Hơn thế nữa, tôi lại được thăng chức và nhất là người cố chèn ép và đè bẹp tôi nay bị thuyên chuyển sang làm ở phòng khác. Ðây thật là một kinh nghiệm lạ thường. Khi viết lại những dòng này, tôi vẫn còn như muốn khóc. Tôi đã học được từ kinh nghiệm này một điều là tôi muốn trở thành người sống bình an thư thái. Tôi không muốn phải lo lắng về chuyện ăn gì, mặc gì, chuyện đặt kế hoạch cho bản thân tôi. Tôi chỉ hoàn toàn đưa vào Chúa, trông cậy vào Người và để Người hướng dẫn tôi. Chúa sẽ chỉ cho tôi biết điều tôi cần làm vì Người an bài mọi sự.

Sau sự cố ấy, mẹ tôi bảo: "Chúng ta còn nhiều thiếu sót, khuyết điểm. Chúng ta cần phải tự kiểm luôn và cố gắng hoàn thiện bản thân mình". Tất nhiên, khi cùng cực, tôi sẽ suy nghĩ bình tĩnh và sâu xa những gì đã xảy đến cho mình. Tôi khám phá thấy có nhiều lãnh vực của cuộc sống tôi đã không hành động như con cái Chúa. Tôi cần hoán cải và lớn lên trong đời sống thiêng liêng. Ngoài việc dự lễ ngày Chúa Nhật và rộng tay đóng góp vào các cuộc quyên góp ở nhà thờ, tôi bắt đầu củng cố đời sống thiêng liêng của mình. Hằng ngày tôi đọc Kinh Thánh, cuốn "Những dòng suối trong sa mạc" (Stream in the desert), các sách thiêng liêng và lần chuỗi Mân Côi. Nhờ những việc đạo đức này, tôi bắt gặp được những con đường của Chúa và tình yêu vô điều kiện của Người. Tôi nhận ra rằng muốn trở thành con Chúa, người ta phải bắt chước Chúa Giêsu, nghĩa là phải kiên nhẫn, vâng phục, biết ơn, ngợi khen và cũng phải tin vào Thiên Chúa Cha với một đức tin như của tổ phụ Apraham. Tương tự như bà Chase E. Cowan đã viết trong cuốn "Những giòng suối trong sa mạc".

"Khi nào chúng ta hiểu được rằng mọi sự đều phải được Thiên Chúa hướng dẫn? Khi nào chúng ta mới hiểu được điều đó? Thưa, chỉ khi nào chúng ta thinh lặng để cho sức mạnh tinh thần của chúng ta lên tới cao điểm. Nhiều người trong chúng ta không có được cái sức mạnh của sự thinh lặng này. Tuy vậy nếu Thiên Chúa muốn chúng ta làm một việc gì, chắc chắn người sẽ ban sức mạnh cho chúng ta. Bí quyết của sự thành công khi đón nhận sức mạnh của Thiên Chúa là hãy kiên nhẫn chờ đời. Không làm theo thánh ý Người thì dù có làm mọi sự cũng uổng công. Chúng ta hãy chờ đợi Chúa hướng dẫn chúng ta".

Chàng trai si tình lắm miệng

Có một chàng trai si tình nọ, sau nhiều tháng năn nỉ tỏ lời cầu hôn với người yêu mà thất bại, anh ta rất lấy làm đau khổ vì bị từ chối. Song cuối cùng người yêu của anh cũng mềm lòng. Nàng nói: "Anh hãy đến một chỗ như thế vào giờ đó".

Thế là rốt cuộc anh cũng được ngồi bên người yêu. Anh rút ra một sấp thư mà anh đã viết cho nàng từ nhiều tháng trước. Ðó là những lời lẽ tha thiết diễn tả nỗi đau đớn cũng như sự khao khát nồng cháy của anh. Anh bắt đầu đọc lớn những bức thứ ấy lên. Qua nhiều phút rồi mà anh vẫn còn đọc.

Cuối cùng người phụ nữ cắt ngang: "Anh thuộc loại người đần độn nào vậy? Những bức thư đó kể lại nỗi khát khao chờ mong của anh. Còn bây giờ em đang ở bên anh đây, thì anh lại cứ lẩn quẩn với những lá thư buồn cười đó".

Chúa phán: "Ta đang ở đây với con, còn con thì chỉ nghĩ đến Ta trong đầu, trò chuyện với Ta ngoài mệng, tìm kiếm Ta nơi sách vở. Khi nào con mới đóng sách lại và nhìn xem Ta đây".


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page