Basfimeo, một người chồng với 28 năm sống đời gia đình, đã tìm thấy nơi Jacin, vợ mình, một người bạn tốt nhất sau Ðức Kitô. Anh cũng tìm thấy những người bạn tốt khác nữa, trong nhóm "Ðôi bạn gặp gỡ", Basfi thích thú được làm bạn với họ trong tư cách một Kitô hữu.
Tôi sẽ kể với các bạn câu chuyện này, anh ta viết, như tôi đã có dịp, cùng với vợ tôi, chia sẻ lại một "Chiều Họp Mặt của nhóm" "Ðôi bạn gặp gỡ". Câu chuyện phản ảnh một phần rất quan trọng trong toàn bộ cuộc sống của tôi và làm nổi rõ linh đạo giáo dân của tôi.
Chúng ta kết bạn "qua đường" chẳng chút khó khăn gì: tại một trận bóng đá, trong một quán cà phê, xung quanh bàn ăn ở nhà hàng nào đó..., nhưng rồi chúng ta phải tìm cho ra một người có khả năng trở thành "tri kỷ". Người ấy tôi đã gặp thấy, là một người cởi mở và thành thật, lắng nghe tôi mà không hỏi gì về tôi, khuyến khích tôi, đặt tôi vào đúng đường, và đã có lần bảo tôi: "Basfi, hãy tin em". Cả những khi tôi không thể gặp nàng, tôi cũng biết là nàng dang tay nâng đỡ tôi. Tôi cảm thấy bị buộc phải đáp trả nàng một cách cân xứng. Tôi có thể khoe với các bạn rằng thật may mắn đã tìm thấy một con người như thế, một người bạn như thế nơi chính Jacita, vợ tôi.
Từ lâu lắm rồi, ngay thuở thiếu thời, tôi đã có một nhu cầu mãnh liệt là kết bạn với người khác. Tôi đã có nhiều bạn hữu, dù một số đã làm tôi thất vọng. Tôi là một cậu bé cởi mở và sôi nổi, dễ dàng thân thiết với các bạn đồng lứa cũng như cả với gia đình của các bạn ấy.
Cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi là với một thiếu nữ Salamanca. Sức khỏe cô ấy rất kém. Chúng tôi không thể có nhiều sinh hoạt ngoài xã hội. Hồi ấy, tôi chỉ biết có gia đình và sở làm. Hai năm sau, cô ấy qua đời, để lại cho tôi một bé gái. Lúc ấy, tôi cũng không sống tại tỉnh nhà của mình.
Mất vợ, tôi vừa mất gia đình, và khốn khó hơn nữa, mất bạn. Dĩ nhiên tôi cũng có một số bạn bè đó chứ nhưng không phải loại bạn bè để lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi. Tôi phải kham lấy nỗi cô đơn khủng khiếp, tôi quên cả Ðức Giêsu, người bạn tốt nhất trong đời tôi.
Mãi tới một hôm, Thiên Chúa đã trông đến cảnh (đắm tàu) của tôi. Người dun dủi cho tôi gặp Jacinta là chính vợ tôi bây giờ. Cuộc gặp gỡ đã làm cho chúng tôi trở thành bạn của nhau. Tình bạn ấy đã phát triển nhanh chóng và vững chắc. Tôi sốt ruột muốn biết có thật Jacinta là con người mà bấy lâu nay mình mong mỏi không. Cuộc tìm hiểu diễn tiến theo những chiều hướng tích cực. Sau nhiều thư từ qua lại, chúng tôi lại càng muốn hiểu nhau hơn, và rồi chúng tôi đã yêu nhau, chúng tôi tôn trọng nhau và chúng tôi chấp nhận nhau như chính sự thật của mỗi người. Chúng tôi quyết định tiến tới với nhau, và với Jacinta, tôi đã có được một người bạn, một bạn đồng hành trung thành nhất của mình.
Có một thời chúng tôi đã đóng khung tình bạn và tình yêu lại với nhau. Chúng tôi hơi quá cục bộ, chúng tôi đã không cố gắng đặt quan hệ với những người khác hay những gia đình khác (vì cả chúng tôi đang phải sống tại một thành phố hoàn toàn xa lạ với mình).
Xảy tới một ngày, tại một giáo xứ gần đó, chúng tôi được giới thiệu vào một cộng đoàn các bạn Kitô giáo gọi là Phong Trào Gia Ðình Kitô Hữu (CFM). Ðây quả là một món quà quý giá Thiên Chúa dành cho chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy được đón tiếp nồng hậu. Tình bạn giữa chúng tôi với họ lớn lên một cách rất tự nhiên, không đòi hỏi chút cố gắng nào. Họ rất mẫn cảm và kính trọng chúng tôi. Một sự tín nhiệm nhau lập tức nẩy sinh.
Chúng tôi đã tìm được những người bạn mà mình có thể nhờ cậy; họ có thể tới với mình mà không cần phải hẹn trước. Chúng tôi đã gặp thấy Ðức Giêsu nơi họ và xuyên qua họ, cho tới nay.
Nhờ kỹ thuật học được ở CFM mà chúng tôi đã sớm có thêm nhiều bạn mới (các đôi vợ chồng, các linh mục, các nam nữ tu sĩ). Suốt bốn năm trong phong trào, tôi vẫn nuôi lòng kính trọng thâm sâu đối với những người bạn ấy, gần giống như niềm kính trọng mà chúng tôi dành cho cha mẹ mình. Không có vấn đề lèo lái hay điều khiển ở đây. Tất cả chúng tôi chỉ cố gắng khuyến khích nhau sống các giá trị Kitô giáo như đón nhận, tín nhiệm và yêu thương nhau. Xây dựng trên nền tảng đó thì các bạn đừng sợ rằng mình sẽ đánh mất bạn. Cũng chính những giá trị đó là nền tảng tôi đã dựa vào để xây dựng "tình bạn" với Jacinta.
Hiện nay, chúng tôi hoàn toàn thỏa mãn về quan hệ giữa chúng tôi. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Chúng tôi đã trải qua một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, đã có thời gian chỉ quan hệ với nhau bằng cách đành lòng chịu đựng, chúng tôi đã tẩy chay, không chấp nhận nhau, ý thức hai bên thuộc về nhau đã đổ vỡ. Lúc đó, ảnh hưởng của Ðức Giêsu, người bạn duy nhất đúng nghĩa, thật vô cùng quan trọng.
Mẫu gương và giáo huấn của người đã cho chúng tôi thấy rõ yêu nhau và kết hợp với nhau vẫn là điều nằm trong tầm tay chúng tôi. Hiện nay, tôi thích chia sẻ với bạn bè về mối quan hệ của chúng tôi với Người Bạn ấy, cũng là bạn của họ, tên là Giêsu Nadarét. Những khi tôi phải đau khổ, phải vác thập giá, tôi thường quăng nó đi cho rồi: tôi không muốn biến bất cứ điều gì về người bạn mang tên Giêsu của tôi, tôi dựng những rào chắn giữa Người và tôi, tôi từ chối đối thoại, tôi thích nại vào những đau khổ của mình đang chịu để đay nghiến Người. Cách cư xử của tôi với Người quả là thô bạo. Thậm chí tôi còn đi xa đến nỗi ngờ vực rằng có Người làm Bạn xem chừng chẳng ích chi.
Thật sự tôi cảm thấy một mâu thuẫn bên trong mình. Trong khi khước từ tình bạn của Người, tôi lại thấy mình không còn tự do nữa, tôi cần có Người làm bạn. Thật là khó cho tôi tin rằng Ðức Kitô, người bạn mẫu mực, có thể chịu trách nhiệm về những gì đang xẩy ra cho tôi, là một người bạn và là một người anh, hẳn Người không muốn tôi đau khổ. Vì thế tôi đã nhận ra mình cần phải nói chuyện với Người, và cần phải làm điều ấy với thái độ khiêm tốn, chấp nhận, cảm thông và nhất là thương yêu. Nhưng vì đó không phải là điều dễ, nên tôi đã nghe tiếng Chúa nhắn nhủ rằng tôi không nên tự cắt đứt mình với các bạn, bởi vì Người cũng đã mời gọi các bạn nâng đỡ tôi mỗi khi tôi vấp ngã.
Ðó là kinh nghiệm, là một phần của đời tôi. Tôi luôn cần đến một người nào đó để giữ gìn mình, một người nào đó có lòng tin mạnh mẽ hơn tôi và có thể động viên tôi tìm ra đường dẫn về sự thật.