Trời bắt đầu sáng, tôi thức dậy và tranh thủ chút thời gian để dâng lời cảm tạ về mọi hồng ân của ngày hôm nay. Tôi ăn và cám ơn Chúa vì những thức ăn trên bàn. Trong khi mặc quần áo, tôi có tập trung tư tưởng để nghĩ đến Chúa: "Nếu hôm nay con không nghĩ tới Ngài cách công khai rõ ràng được, thì xin hãy cho con thực hiện mọi việc hôm nay vì Ngài".
Trong lúc lái xe, tôi vẫn có thể tranh thủ ít phút để hồi tâm. Tôi ngừng xe chỗ đèn đường và ngó lên đồi, nhớ ra là Người hiện diện khắp nơi. Tôi vừa suy niệm vắn tắt về sự quan phòng săn sóc của Người vừa suy nghĩ tới những kế hoạch cho buổi sáng hôm nay. Bằng cách này tôi đã tránh được nhiều thứ việc không cần thiết trong ngày, để cho nó tự diễn tiến. Nhờ đó, khi tới cơ quan, ngày làm việc của tôi đã có ý nghĩa sâu xa hơn. Thay vì có thể làm một cách máy móc, tôi đã phối hợp nhịp nhàng giữa hoạt động và chiêm niệm, giữa lao động và giải trí. Ðược thế, trong thái độ làm việc của tôi đã có sự thay đổi. Dù dọn báo cáo hay chủ tọa buổi họp, tôi sẽ luôn luôn xúc tiến các việc ấy một cách điềm tĩnh và bình an hơn, nếu biết sắp xếp thời giờ của mình dựa trên sự vĩnh cửu. Tôi nhận ra mình có thể kiên nhẫn được. Cuộc đời là một sự khai mở dần dần. Ðiều gì không làm được hôm nay, tôi có thể làm ngày mai. Thì giờ của tôi trở thành thì giờ của Chúa nhiều hơn. Mà trong thì giờ tốt lành của Người, mọi căng thẳng đều được giải quyết.
Ðiều tôi định nói đây không phải là điều bất ngờ xảy ra. Mà đó là kết quả của những năm tháng tìm tòi và chăm chú lắng nghe tiếng Chúa. Người đã từng trò chuyện với tôi và đã từng khiến cho tôi thấy được khuôn mặt "đa dạng" của Người dưới hàng trăm hình thù khác nhau. Bao giờ sẽ đến lúc kết thúc sự việc đó? Thế nhưng, lạy Chúa, chuyện thường ngày xảy ra là trong khi làm việc, Chúa vẫn đi ngang qua, sát bên con mà không nhận ra. Con biết Người hiện diện trong từng giây phút, nhưng con cần có một cái nhìn tinh tường và thuần khiết thì mới nhận ra được.
Hôm nay con cảm thấy Ngài lại mời gọi con hoán cải. Không phải là con đã trở lại với Ngài từ lâu hay sao? Hay Ngài đã quên? Sao Ngài vẫn cứ tiếp tục bắt con phải làm việc này? Ngài không nhớ phải đau đớn biết chừng nào và phải mất bao nhiêu thời gian Ngài mới chinh phục được con, hay đúng hơn Ngài mới ban cho con chiến thắng bởi vì trong cuộc này, chính con là kẻ đã thu được nhiều lợi nhất? Khi khởi sự bước vào đời, con đã bước phải những bước sai lầm là lao vào con đường dẫn tới trầm luân ngay từ giây phút đầu. Thật vậy khi bước theo con đường đó, mọi sự thật dễ dàng và hấp dẫn. Song Ngài chỉ đến gặp con trên con đường đó theo chiều ngược lại. Ngài dẫn đường và đưa con trở lại đúng đường. Ngài quả là gan lì, đã phải nỗ lực và kiên nhẫn rất nhiều. Con không biết Ngài có bao giờ cố gắng nhiều như vậy để chinh phục người khác như Ngài đã làm để chinh phục con không.
ái cùng Ngài đã chiến thắng. Con đã chịu nghe. Con đã phó thác bản thân cho Ngài. Lúc đầu con không đi sát cạnh Ngài nên cứ ngã xuống đứng lên mãi, còn bây giờ lúc nào con cũng đi theo Ngài, dù vẫn còn hơi xa một chút. Lúc này Ngài muốn gì nơi con?
Tôi đã thử giới thiệu những người khác cho Người, song có lẽ chỉ được cái thiện chí, chứ thành công thì chẳng có bao nhiêu. Bởi lẽ tôi rất dỡ về mặt này. Song tôi vẫn cứ cố gắng. Tôi cảm nhận Người thích tỏ mình rõ ràng hơn nơi những yếu đuối và giới hạn của chúng ta. Màu đậm sẽ nổi bật hơn khi nằm trên nền tối hoặc để trắng.
Người biết tôi vẫn bước theo Người. Tôi ước mong Người hiện diện trong cuộc đời tôi. Thế sao Người vẫn cứ quấy rầy tôi, tiếp tục bắt tôi phải cố gắng hơn nữa? Dường như Người đang săn đuổi tôi, "đang lùng bắt tôi". Sao vậy Chúa? Dĩ nhiên tôi sẽ nghe tiếng Người trả lời: "Lúc nào con cũng cần phải vươn lên, cố hơn nữa, bay cao hơn nữa", song Người không hiểu là tôi đang cố hết sức rồi sao. Người còn chờ nơi tôi điều gì khác nữa? Ấy vậy mà Người vẫn cứ gọi tôi, săn đuổi tôi, "lùng bắt tôi".
Chắc chắn Người muốn tôi chìm sâu hơn vào bể tình ái của Người. Tôi nghe Người nhắc đi nhắc lại: "Chỉ có tình yêu mới cứu độ". Tình yêu là thước đo duy nhất để đánh giá sự phục vụ của tôi với những người xung quanh. Tôi xin long trọng hứa với Ngài: "Con đã biết Ngài trễ quá. Nhưng Ngài đã có con rồi đó! Con không thể từ chối Ngài. Xin hãy giúp con. Ngài biết con yếu đuối chừng nào. Và nếu Ngài mong con thực sự quay về với Ngài, xin hãy giúp con hoán cải nhanh lên. Thời gian qua nhanh, con không còn nhiều thời gian nữa".
Thật là một ảo tưởng! Tôi cứ tưởng mình biết rõ Ngài. Thậm chí tôi còn dám nói về Ngài như một tay "chuyên nghiệp" có học. Bây giờ tôi cảm thấy tôi chỉ mới bắt đầu lại. Thật đau đớn. Song như thế chứng tỏ Người là Thiên Chúa vô cùng, không bao giờ hiểu Người cho hết. Nếu Người không như vậy, Người sẽ không phải là Thiên Chúa. Tôi yêu Người là vì vậy, dù tôi đành phải bỏ cuộc không thể hiểu thấu Người trọn vẹn nơi trần thế này.