Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


35. Phục Vụ Người Già

Teresa Kua (Ðài Loan)

Ðấng đã sai tôi vẫn ở với tôi: Người không để tôi cô độc, vì tôi hằng làm những điều đẹp lòng Người. (Ga 8,29)

Nhiều khi tôi nhấc điện thoại, tôi nghe đầu dây bên kia vang lên: Tôi muốn nói chuyện với dì Têrêsa Kua. Tôi trả lời: Tôi là Têrêsa Kuo, một giáo dân chứ không phải là một nữ tu. Giá mà tôi được làm một nữ tu. Rồi cả hai cùng cười.

Thật bất hạnh cho tôi vì sau khi tôi đã lập gia đình và đã có hai con tôi mới có diễm phúc được chịu phép rửa tội. Nhưng cũng thật may mắn vì nay cả gia đình tôi đã được rửa tội. Tôi thích đọc hạnh các thánh và cảm kích do đời sống cầu nguyện của những con người đạo đức. Thật tiếc là tôi không được rửa tội trước khi lập gia đình. Ở các khóa hội thảo, khi được người khác chào: Chào dì, dì có được khỏe không? lúc đó tôi cảm thấy mình thật cao quí và tôi thật sự mong sẽ có ngay mình được vào một tu viện để trở thành một nữ tu... Cuối cùng cơ hội đã đến khi chồng tôi qua đời vi bệnh tật; còn hai con tôi đã lớn và tự lập được. Tôi trình với cha linh hướng và với Ðức Giám Mục rằng tôi muốn gia nhập một dòng truyền giáo. Nhưng Ðức Giám Mục đã xác quyết: Không, con nên ở lại giữa đời và làm việc tông đồ của người giáo dân. Vì có những công việc các nữ tu không thể nào đảm trách được. Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng rồi lời của vị Giám Mục vẫn lưu lại trong tâm trí tôi và thế là tôi vẫn tiếp tục là một người nội trợ, một góa phụ và là một người mẹ.

Nhờ những kinh nghiệm gia đình và xã hội, tôi nhận rõ được tình yêu sâu xa của Chúa. Và nhờ con cái, tôi có thể cảm nghiệm được rằng "Thiên Chúa là tình yêu".

Cách đây vài năm, tôi được mời nói chuyện với các nữ tu tại một buổi tĩnh tâm. Tối hôm ấy là ngày vọng lễ Thánh Tâm; vì thế là tôi chọn đề tài: "Chúa là tình yêu, và chúng ta phải lấy tình yêu đáp trả tình yêu" (1Ga 4). Ðiều nầy nói lên hai điều:

- Trước hết, "Chúa là tình yêu". Một ngày nọ, trên đường đi làm, tôi thấy một bà mẹ đẩy một em bé xinh xắn trên một chiếc xe; tôi tưởng em bé phải dễ thương lắm, nhưng tôi thất vọng khi thấy em xanh xao và ốm teo. Tuy vậy, người mẹ lại rất vui vẻ và phấn khởi. Ðiều nầy cho thấy bà rất yêu con mình. Chính lúc ấy tôi nghe như có tiếng nói văng vẳng bên tai: "Con không giống như em bé nầy sao? Người khác không cho rằng con dễ thương; vậy mà Ta vẫn yêu thương con". Như người cha nhân lành đối với con cái thế nào, Chúa cũng tỏ ra nhân lành đối với những ai kính sợ Người (Tv 103,13). Tôi lập đi lập lại thánh vịnh nầy trong cung cách trầm ngâm và hiểu thấu ý nghĩa sâu xa của nó.

"Anh em hãy xem Chúa Cha yêu thương chúng ta dường nào, đến nỗi chúng ta được gọi là con Thiên Chúa, mà thực sự chúng ta là con Thiên Chúa" (1Ga 3,1).

Từ đó tôi không quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình. Tôi chỉ cần biết rằng Chúa yêu tôi thắm thiết. Người che chở và dẫn tôi tiến bước trong an bình.

- Thứ đến, "bạn hãy lấy tình yêu đáp trả tình yêu". Tôi nhớ khi con trai lớn của tôi ở trong quân đội, hàng tuần nó vẫn về thăm nhà. Một buổi tối tôi làm cho nó một món ăn khoái khẩu, nhưng vì phải dự một buổi họp nên tôi dọn món ăn ấy lên bàn và nhắc nó ăn hết. Tuy nhiên, vì sợ lên cân, nó không dám ăn thịt mỡ. Ngày hôm sau, mở tủ lạnh, tôi ngạc nhiên thấy nó đã ăn sạch và chừa cho tôi một ít thịt nạc. Ðó là đứa con đã lớn, đang đi lính, không được một cô vợ nào phục dịch, thế mà bây giờ lại tận tụy và chăm sóc tôi và yêu thương tôi. Tôi chợt nghe một giọng nói với mình: "Con không giống con trai con sao? Ta dành cho con trọn tình thương, vậy mà con chỉ đáp đền lại một phần nhỏ, thế mà con cứ tưởng là đã dành hết tình yêu cho Ta". Chắc chắn mọi phúc lộc đều do Chúa ban và tình yêu Người dành cho tôi thật sâu xa biết bao. Vậy mà tôi chỉ dám đền lại một chút. Nhưng tôi tin rằng khi làm một việc tầm thường với lòng yêu mến, Thiên Chúa sẽ vui lòng đón nhận của lễ của tôi giống như tình yêu tôi nhận được từ con trai mình. Tình yêu cốt ở điều nầy: "Không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta" (1Ga 4,10).

Hãy vác thập giá của mình mà theo Ta

Ðầu mùa thu năm 1983, tổng giáo phận Ðài Bắc chuyển một bệnh viện ở khu ngoại ô Nan Ao thành một viện dưỡng lão. Sau khi đã suy tính cẩn thận, Ðức Tổng Giám Mục giao cho một ban quản trị chịu trách nhiệm thành lập một ngân sách và tổ chức viện dưỡng lão, Ngài hy vọng tôi sẽ phục vụ ở khu ngoại ô đó. Lúc đầu tôi không dám đón nhận thánh giá nặng nề này. Tôi đang làm việc với tổ chức phục vụ Gia Ðình Ðài Bắc và lập trung tâm phục vụ sức khỏe cho giới trung niên. Hàng năm nhiều người trở lại đạo. Ðây là một môi trường tông đồ truyền giáo rất tốt và dĩ nhiên tôi không muốn bỏ, nhất là khi phải lãnh một công tác khó khăn khác mà mình không tin tưởng lắm.

Và rồi khi đi hành hương ở Thánh Ðịa, tôi nghe tiếng Chúa nói với mình: "Nếu ai muốn theo Ta, thì phải từ bỏ chính mình mà theo Ta".

Thang tám, tôi dẫn một nhóm thuộc Trung Tâm Y Tế tới Thánh Ðịa và lần theo bước đường lên núi Sọ. Tôi quỳ trước tượng Thánh Giá và cầu nguyện trong khi nước mắt chảy ràn rụa. Tôi không muốn rời bỏ căn nhà tiện nghi ở Ðài Bắc, bạn bè và công việc quen thuộc ở Trung Tâm Y Tế. Tôi không mong muốn vác thánh giá ở viện dưỡng lão. Chúa Giêsu âm thầm mời gọi tôi: "Ai muốn theo Ta (Mt 16,24). Lạy Cha, nếu có thể được thì xin tránh cho con khỏi uống chén nầy, nhưng xin đừng theo ý Con, một xin cho ý Cha được nên trọn" (Mt 26,42). Sau khi đi hành hương về, tôi đón nhận thánh giá ở viện dưỡng lão và đi theo con đường của Chúa Giêsu. Lúc đó tôi nhận ra rằng từ bỏ những gì mình đang muốn bỏ, chưa hẳn là dễ dàng; vì thế đương nhiên là còn khó khăn và đau khổ hơn khi phải từ bỏ những gì mình muốn giữ lấy. Ở trong vườn Ghếtsêmani, Ðức Giêsu không cảm thấy nỗi buồn to lớn đến nỗi như muốn đè bẹp Người sao?

Tiến bước bên Người

"Chúa luôn ở cùng tôi". Khi tin tức về việc dưỡng lão được công bố, bạn bè khuyên tôi đừng nhận công tác mới vì Viện quá xa thành phố Ðài Bắc và hơn nữa, tại sao tôi lại sống ở vùng quê và phải chịu vất vả. Ngoài ra, phải nói thêm, tôi không phải là một nữ tu và làm sao tôi có thể kiếm tiền để nuôi viện. Còn biết bao người khác có thể đứng ra lo việc ấy. Tôi đã trả lời bạn bè: "Vì các ngài không tìm được ai chịu lãnh nhận công tác nầy. Nơi nào có tình yêu thì không còn đau khổ, vì Chúa luôn ở với tôi. Tôi đã không bị bỏ một mình cũng như không phải lo lắng sẽ chạy đâu ra tiền để tài trợ cho viện. Ðây là việc của Chúa và vì vậy tôi vui lòng chấp nhận. Tôi chỉ là người quản gia của Người. Ngoài ra, 'Chúa sẽ cung cấp đầy đủ trên núi của Ngài' (St 22,14)". Tôi đã trải qua hai năm hạnh phúc và rất hài lòng.

Yêu bằng việc làm

"Ðây có phải là tình yêu không?" Chúa Giêsu dạy chúng ta: "Các con thân mến, chúng ta đừng yêu thương nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương thực sự bằng việc làm" (1Ga 3,18).

Một buổi tối nọ, một bà cụ 91 tuổi làm ướt cả mình mẩy, giường chiếu và sàn nhà. Tôi và một phụ nữ khác mau chóng thay quần áo cho cụ và lau sạch mọi sự. Bà cụ bảo: "Tốt hơn các chị nên phạt tôi. Tôi xấu hổ vì đã gây quá nhiều phiền hà cho các chị". Tôi an ủi bà: "Thưa cụ, chúng cháu thương cụ vì thế đã giúp cụ thay quần áo mới. Chúng cháu muốn cụ sống thoải mái ở đây. Làm sao chúng cháu có thể phạt cụ được". Bà giơ tay ra chạm vào tay tôi và nói: "Ðây có phải là tình thương không? Tôi yêu tất cả các chị."

"Thưa bà cụ, bà nói đúng. Ðây là tình thương của Chúa. Người yêu chúng ta trước và vì thế chúng cháu có thể yêu thương bà. Không có tình thương Chúa, chúng ta không thể làm được gì".

Bà lão bảo tôi: "Chị giống như bà mẹ hằng yêu thương tôi. Chị giống như đứa con gái độc thân của tôi". Bà cụ đã chịu phép rửa vào lễ Phục Sinh vừa qua. Mỗi sáng cụ đến dự lễ với chúng tôi.

'Chúa che chở tôi suốt đêm dài'. Tháng chín vừa qua, viện chúng tôi tiếp nhận một bà cụ nghèo nàn, 104 tuổi. Bà cụ thích coi Tivi ở trong phòng giải trí và đi ra ngoài để sưởi nắng. Mỗi khi biết bà đi ra ngoài trời, tôi liền chạy theo để giúp đỡ bà. Bà sung sướng thốt lên: "Chầm chậm nhé! Ðược! Vâng, Chúa nhẹ nhàng dẫn bước và che chở tôi mỗi khi tôi bước đi để chân tôi khỏi vấp ngã".

Lạy Chúa, con đã thường xuyên ở lại với những người già cả đó và vì vậy cũng ở lại với Chúa. Con chia sẻ đau khổ của họ và cũng chia sẻ đau khổ của Chúa. Con yêu họ cũng như yêu Chúa, Chúa vẫn tiếp tục bày tỏ tình yêu Ngài cho con. Xin bảo toàn con và dẫn đưa con đến vinh quang Phục Sinh của Ngài. Allêluia.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page