Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


32. Một Nữ Vận Ðộng Viên
Nằm Viện

Annette Oliveiro (Malaysia)

Con đang nằm ở bệnh viện, hồi sức sau một cuộc phẫu thuật nhỏ. Con nghĩ rằng vì bây giờ đang có đủ thời gian, nên tốt hơn hết là đóng góp chút ít cho cuốn sách của cha. Thưa cha Jess; con cầm bút viết những ý tưởng dào dạt đến trong đầu con. Con không sắp đặt gì cả, không có gì là thứ tự lớp lang, con ghi vội những gì chợt nảy ra trong trí.

Ta khát

Con nằm trên giường bệnh viện, vẫn còn quay cuồng sau ca phẫu thuật, đang khi chờ thuốc tê từ từ hết tác dụng. Ðầu con nặng như đá. Cổ họng nóng cháy, môi khô nứt như hoa héo. Con không thể cử động nhiều. Tay trái đang truyền nước biển. Con đang "hấp hối" vì khát. Trên bàn kế bên giường là một bình nước, nhưng con không với tay tới được. Lưỡi khô cháy mà không được một giọt nước thấm môi. Sau những phút tưởng chừng như hàng giờ ấy, một cô y tá đi vào xem tình trạng sức khỏe của con. Con xin nước. Con chỉ được uống một muỗng nước, không hơn. Con uống thứ nước quí giá ấy với vẻ biết ơn, nước làm cho môi con mát mẻ, con thưởng thức vị mát dịu của nước. Con chưa bao giờ nghĩ rằng nước lại ngọt ngào và tươi mát như vậy. Con chợt liên tưởng đến Lời Ðức Giêsu: "Hãy đến với Ta tất cả những ai đói và khát..." Nhờ vậy, con hiểu rằng Chúa Giêsu đang mời gọi con. Ngụm nước ít ỏi đó vô cùng bổ ích, nhưng không làm con được thỏa thuê lâu. Con lại nhớ đến Lời Ðức Giêsu nói với người đàn bà xứ Samari: "Ai uống thứ nước này sẽ bị khát, nhưng ai uống thứ nước Ta ban sẽ không bao giờ phải khát".

Ðó đúng là một lời mời gọi! Không được phép bỏ qua, Nhờ chịu nỗi khó chịu nhỏ nhoi ấy mà con hiểu được Ðức Giêsu đang ban thứ nước quí báu ấy cho con, mời gọi con đón lấy nước ấy và có được sự sống đời đời. Ðược làm môn đệ Ðức Giêsu Kitô thật là một diễm phúc tuyệt vời. Nước là một biểu tượng súc tích biết bao!

Là một vận động viên
con thấy Chúa rất gần gũi mình

Con tán dương và cảm tạ Chúa đã ban cho con sự sống. Khi chơi gôn, con thật sự thưởng thức khung cảnh xung quanh. Con kinh ngạc trước vẻ đẹp của cây cỏ và hoa lá. Con hít không khí tươi mát và trong lành, thoang thoảng mùi cỏ mới cắt. Con thật thích thú khi thấy một chú sóc chạy ngang qua đường hay một bác phượng hoàng cô độc xoải cánh bay cao tìm mồi. Khi bắt gặp một chú chim bói cá sặc sỡ muôn màu, con cảm tạ Chúa về công trình sáng tạo kỳ diệu của Người.

Trong khi chơi, thỉnh thoảng con ngước mặt lên và nói "Lạy Chúa, xin giúp con chơi hay", hoặc "Xin Mẹ Maria giơ tay hướng dẫn con". Dĩ nhiên lời con xin không phải lúc nào cũng được nhận lời. Con không phiền lòng vì đây chỉ là một trò chơi. Vả lại Ðức Maria có bao giờ chơi gôn đâu!

Ðức Kitô nơi Ðức Giáo Hoàng

Năm ngoái khi đang ở Tân Tây Lan, con có may mắn là được xem thấy Ðức Kitô qua con đường của Ðức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Một người bạn ngoài Kitô giáo khi biết con đang ở đó cùng lúc có Ðức Thánh Cha đến thăm đất nước ấy đã cho con một chiếc vé. Con thật hạnh phúc! Chồng cô ấy bỏ thời giờ đưa con đến sân vận động và đưa con về khi buổi lễ bế mạc. Con vô cùng sung sướng và biết ơn khi được nhìn thấy và ở gần "vị cha chung yêu dấu" của Giáo Hội Công Giáo. Con xúc động mãnh liệt khi tận mắt nhìn thấy Ðức Thánh Cha trong đoàn xe tiến đến. Con đã la lên vì vui sướng.

Con làm quen với một người Kitô Hữu đứng bên cạnh và chúng con bắt đầu chuyện trò. Những ý tưởng chúng con trao đổi với nhau thật tuyệt diệu. Thánh lễ rất long trọng và bài giảng thật sự đáng nhớ. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất con cũng không hề mơ tưởng sẽ được gặp Ðức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Con mãi mãi biết ơn các bạn bè. Con thật tình cảm tạ Chúa đã ban cho cuộc đời con những bè bạn tốt như vậy.

Nhưng một điều khiến con buồn khi dự lễ ở Úc và Tân Tây Lan: đó là có rất ít người dự lễ, nhất là các bạn trẻ. Người ta nói với con rằng họ không cảm thấy cần phải dự lễ. Khi về Malaysia con nói với cha xứ là chúng ta thật sự được may mắn khi có các bạn trẻ siêng năng dự lễ và tham gia các hoạt động của giáo xứ.

Thiên Chúa nơi thiên nhiên

Trong chuyến đi ấy, đặc biệt ở Tân Tây Lan, con cảm thấy rất gần gũi với Chúa. Con nhìn thấy Người nơi núi non và đồng ruộng, nơi sông ngòi và khe suối, nơi mọi sự.

Tân Tây Lan là món quà Chúa ban cho nhân loại. Ðó là một xứ sở đẹp. Con có một kinh nghiệm kinh khủng khi đứng dưới chân núi Cook. Con cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật vô nghĩa. Vậy mà Chúa đã đoái nhìn con, săn sóc và yêu thương con. Con cùng đi với một bà người Ý, chúng con nói chuyện về Chúa và về tình yêu của Người. Bà hiện là tín đồ của Hội Thánh Phục Lâm, nhưng trước đây bà là người Công Giáo. Bà hết lòng yêu mến và ca ngợi Chúa. Lúc đó núi Cook đang bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Con sợ hãi nhìn lên và kéo áo sát vào mình vì trời rất lạnh. Con hình dung Môsê đang ở trên núi, thật lạnh lẽo, thật cô đơn. Thật ra không phải chỉ có một mình đang đón nhận hai tấm bia ghi mười giới răn và được nhìn thấy Chúa diện đối diện. Khi rời núi Cook và đi ngang qua Lindus Paso chúng con nhìn thấy tuyết lấp lánh trên sườn núi trong nắng sớm. Chúng con lao xuống và giơ tay vốc những nắm tuyết mịn rồi ném vào nhau. Giữa lúc vui vẻ và cười đùa, con không quên cảm tạ Chúa đã cho mình được thấy phong cảnh ấy. Vâng, được nhìn thấy và chiêm ngưỡng công trình của Chúa là một món quà tuyệt vời.

Mỗi khi đi xa, con luôn cầu xin Ðức Maria giữ gìn gia đình mình, nhất là giữ gìn đứa con trai lớn thường đi làm trên chiếc xe gắn máy. Con hằng lo sợ nó sẽ gặp điều không may như đứa cháu trai của con: nó đã thiệt mạng cách đây ba năm trong vụ đụng xe gắn máy. Con thưa với Ngài: "Lạy Mẹ Maria, Mẹ đã từng làm mẹ, xin Mẹ thương che chở Roderrick. Xin giữ nó được bình an khỏi tội lỗi và nguy hiểm, tai nạn và khổ đau. Mẹ là một bà mẹ tốt hơn con nhiều. Xin Mẹ trông nom hai đứa con trai của con". Có lúc con được bình an, nhưng cũng có đôi khi con đâm sợ hãi, nghi ngờ và có những giấc mộng kinh hoàng. Con biết con phải tin tưởng vào Chúa nhưng con không luôn luôn được như vậy. Con cho là mình phần nào giống Phêrô khi Ðức Giêsu hỏi: "Ðức tin của anh ở đâu. Sao anh nghi ngờ?" Thế nhưng Ðức Giêsu vẫn không loại bỏ Phêrô. Con nghĩ Người hơi thất vọng nhưng rồi tức khắc giơ tay cứu vớt ông. Người không để ông gần chìm mới dạy ông một bài học về sự nghi ngờ. Vì vậy con tin chắc Người sẽ giúp con mặc dù con yếu đuối. Dù thế nào đi nữa Người vẫn luôn luôn thương yêu con.

Một người Công Giáo ngày Chúa Nhật

Cho tới những năm gần đây việc cầu nguyện của con thường khá hời hợt. Con là một người Công Giáo của ngày Chúa Nhật. Con chỉ cầu nguyện hay nhớ tới Chúa khi gặp khó khăn, rắc rối hay sợ sệt. Nhưng nhờ nhiều khóa hội thảo, học hỏi... đời sống cầu nguyện của con đã thay đổi. Trọn cuộc đời con cũng đổi thay. Chúa trở nên một phần con người con. Người là làn không khí con thở, tình yêu con gặp nơi gia đình và bè bạn, Người là tất cả của con. Trước đây mỗi ngày khi đưa con cái đến trường, chúng con thường cầu nguyện trong xe. Bây giờ chúng đi học một mình và con cũng cầu nguyện một mình. Ðôi khi cầu nguyện trong thinh lặng, còn bình thường con cầu nguyện to tiếng, ca hát ngợi khen Người. Ðến khi không còn lời nào để nói nữa, con quay ra nói đủ thứ tiếng mà chỉ mình Người biết con đang nói gì!

Con cũng dành nhiều thời gian để huấn luyện đội bóng rổ của trường. Mỗi năm một lần, trong dịp nghỉ lễ, con tổ chức cho chúng cắm trại. Một người bạn đã lưu ý con: "Này Annete, bạn tốn quá nhiều thời giờ và sức lực cho môn bóng rổ. Nếu công sức ấy được dành cho Chúa, thì có bao linh hồn được bạn cứu vớt".

Lời ấy làm con suy nghĩ nhưng nay con hiểu đó là năng khiếu của mình và con đang sử dụng nó cách tốt nhất. Trước khi thi đấu chúng con luôn cầu nguyện chung, dù đa số các em không phải là người Công Giáo. Các em có thể là người đạo Hồi, Ấn Giáo hay Phật Giáo. Chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con khả năng và xin Ngài giúp chúng con chơi hay nhất. Thành tích của chúng con cũng khá: vô địch nhà trường trong 11 năm qua, 3 lần vô địch quốc gia và 4 lần hạng nhì.

Ðây là tiếng cuối cùng mời gọi bạn...
Hãy làm điều gì có ý nghĩa.

Trong khi viết những dòng chữ này ở bệnh viện, con có nhiều thời giờ hơn để suy nghĩ về quảng đời quá khứ, hiện tại cũng như tương lai. Rất nhiều điều hiện ra trước mắt mình.

Khi đọc tác phẩm "The Call" (Tiếng Gọi) của cha, con bị đánh động do câu nói: Ðối với một số bạn, đó có thể là tiếng mời gọi đầu tiên để làm một điều gì thật sự có ý nghĩa trong những năm tháng còn mạnh khỏe của cuộc đời. Thật là một tiếng gọi tuyệt vời, nhưng cũng là một thách đố gay go. Cha Jess đang mời gọi và con trả lời: Vâng, lạy Chúa, này con đây.

Con muốn làm một nữ tu nhưng điều ấy chưa bao giờ thành sự thật. Con xin Chúa kêu gọi một trong hai đứa con trai mình. Thật vinh dự cho vợ chồng con nếu có một đứa con làm thầy dòng hay linh mục. Ðể được vậy, con sẵn lòng bắt đầu lại. Sẵn sàng phục vụ với tinh thần vui vẻ và thật sự nếm cả trái chứ không nguyên vỏ ngoài.

Con xin kết luận rằng làm một người Công Giáo trung thành không phải lúc nào cũng dễ. Nhiều lần con cảm thấy muốn đầu hàng và bỏ đạo khi gặp thử thách hay khi không tìm ra lối thoát. Tuy vậy, những lời của cha Ignatiô Huang đã níu kéo con lại: "Người bỏ đạo giống như một bà mẹ vụng về đã đổ đi cả nước bẩn lẫn con mình sau khi đã tắm cho con". Trái lại, con xin Chúa Giêsu và Mẹ Maria luôn hướng dẫn và giúp con sống một cuộc sống tốt đẹp và có ý nghĩa, phục vụ cho và với các anh chị em trong Ðức Kitô.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page