Tôi tên là Philomina Das. Từ năm 1980, tôi làm việc cho NFP (National Family Planning: Ủy Ban Kế Hoạch Hóa Gia Ðình Toàn Quốc), một chương trình Y Tế của Caritas-Bangladesh. Tôi làm việc giữa những người khác tôn giáo: Hồi Giáo, Ấn Giáo và Phật Giáo.
- Bà cảm thấy hài lòng khi làm việc với những người không phải là Kitô Giáo không?
- Tôi rất sung sướng khi làm việc chung với những người theo Hồi Giáo và các tôn giáo khác vì:
a) Tôi không xem đấy
là một nghề nghiệp, nhưng đón
nhận và coi đó là "Tiếng
Chúa mời gọi".
b) Họ mến tôi và tôi cũng mến
họ.
c) Khi công việc thành công, tôi nghĩ
đó là ơn Chúa Thánh Thần.
Tôi có thể kể ra đây một
sự kiện năm 1985, tôi tới
đảo Meghna và hướng dẫn
phương pháp kế hoạch hóa gia đình
theo tự nhiên cho 6 cặp vợ chồng.
Qua một năm tôi không hề liên
lạc với họ. Năm 1986, tôi trở
lại thăm họ và ngạc nhiên vì
thấy sau một năm, họ vẫn đang
sử dụng phương pháp này.
d) Tôi không cảm thấy gì hơn
là nguồn hứng Chúa Thánh Thần
đã gợi lên cho mình. Tôi
nghe như đang được họ mời
gọi. Trong tương lai họ sẽ bám vào
phương pháp này vì họ thích.
Họ nói lên ý kiến nầy để
chứng tỏ đó là một phương
pháp tốt, đồng thời mong chính
phủ sẽ đưa kế hoạch nầy
vào chương trình phát triển sức
khỏe cộng đồng trong tương lai.
- Với tư cách một Kitô Hữu giúp đỡ những người không phải là Kitô Hữu, bà mong đạt được những kết quả nào phục vụ cho việc phát triển đời sống tâm linh của mình?
- Một vài khía cạnh tôn giáo quan trọng trong đời sống họ đã lôi cuốn tôi và giúp tôi thật sự tự phát triển mình theo linh đạo Kitô Giáo:
a) Tôi nhận thấy họ
cầu nguyện với những cử
chỉ và tư thế đăc biệt.
Do đó, trước khi bắt đầu
hội nghị chuyên đề, để
giúp họ chuẩn bị, tôi thường
nói: "Chúng ta hãy nhắm mắt
trong giây lát và thinh lặng cầu xin
Tạo Hóa toàn năng (hay cầu xin Ðức
Allah) ban cho chúng ta sức mạnh để
có thể hiểu được những
gì chúng ta sẽ bàn thảo ngày
hôm nay".
b) Họ có những cử hành tôn
giáo tương tự chúng ta như "Idul
- Fitre, Idul - Adha và Milad - Mihfil" (buổi họp
để cầu nguyện). Tất cả đều
mặc đồ trắng không phân biệt
giàu nghèo, đen trắng, chủ tớ.
Tôi dự lễ ở nhà thờ Ðại Chủng Viện Công Giáo. Khung cảnh ở đó đem lại cho tôi an bình nội tâm và sự hiệp nhất với Chúa Cha trên trời. Quanh tôi không ai xì xầm về trang phục xinh đẹp (saree) mà các phụ nữ mặc hay những vấn đề đại loại như vậy. Tôi mong mỏi hiệp nhất với Chúa khi cầu nguyện.
c) Họ có sự hợp nhất, có ý thức tập thể, ý thức cộng đoàn khi cầu nguyện ở đền thờ Hồi Giáo hay tại các buổi Milad - Mihfil.
Mỗi tối tôi cũng tổ chức những buổi cầu nguyện tại gia đình. Vài người từ các giáo xứ khác thường đến thăm và dự các buổi cầu nguyện chung hằng tuần nầy. Các Kitô Hữu láng giềng nầy cũng được mời tham dự. Ở miền nầy, tôi là người lập ra hiệp hội hợp tác phụ nữ để hoạt động với các phụ nữ theo Ấn Giáo và Hồi Giáo. Mỗi tháng tôi gặp họ một lần. Chúng tôi, các hội viên Kitô giáo, cầu nguyện chung với họ trước mỗi buổi họp và tháng sau tới phiên các phụ nữ theo Hồi Giáo hướng dẫn cầu nguyện. Tất cả đều cầu nguyện chung với nhau như một vậy.
Phụ nữ Hồi Giáo rất sợ việc phá thai. Họ không thích phá thai dù bất đắc dĩ phải làm việc nầy vì điều kiện kinh tế xã hội. Họ biết và tin rằng mình sẽ bị Chúa hay Ðức Allah trừng phạt, và đối với Chúa hay Ðức Allah, đó là một tội nặng. Tất cả chúng tôi đều chung niềm tin tưởng: Con người là hình ảnh Thiên Chúa. Suy nghĩ như vậy, chúng tôi không thể giúp hoặc bắt người khác phá thai.
Về phương diện nầy, tôi có thể đưa ra một ví dụ điển hình. Một bà hay giúp các phụ nữ phá thai bằng một thứ dược thảo lấy ở rừng. Tôi giải thích cho bà biêt giết một trẻ sơ sinh chưa sinh ra là một tội nặng. Bà hiểu và thôi không giúp các phụ nữ muốn phá thai nữa. Bà rất ân hận.
Phụ nữ thuộc các tôn giáo khác nhau mau chóng chấp nhận phương pháp kế hoạch hóa gia đình theo tự nhiên, họ sung sướng biết phương pháp ấy không có hại gì tới sức khỏe của họ. Họ cho rằng mình không được làm gì sai trái đối với thân xác mình vì họ sẽ chịu trách nhiệm trước Ðức Allah. Về phương diện nầy, họ sẵn sàng và ngoan đạo hơn nhiều phụ nữ công giáo chúng ta.
Tôi chấp nhận phương pháp kế hoạch hóa gia đình theo tự nhiên vì tôi ý thức giá trị và địa vị của tôi là một phụ nữ, trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Tình yêu vợ chồng chúng tôi càng ngày càng đậm đà và nồng nàn hơn. Tôi biết "thân xác tôi là đền thờ Thiên Chúa" nên tôi không được hủy hoại hay làm cho thân xác bị tổn thương. Tôi ý thức tôi đang sống và nhận ra mình thật hạnh phúc, một người đàn bà hạnh phúc trong gia đình, trong xã hội và trong công việc.