"Những ngày còn lại trong tuần họ phải ăn đồ thừa"
Tôi là Frank Alarcon, làm nghề đưa thư ở El Paso, Texas. Nhưng tôi còn làm một nghề khác, một nghề tốt đẹp hơn nhiều. Tôi làm việc cho Ðức Giêsu ở khu đổ rác công cộng của thành phố Juarez, Mêhicô. Ðức Giêsu, ông chủ của tôi trả lương cho tôi hậu hĩnh hơn lương của bưu điện. Lương của Người là niềm vui, hạnh phúc, tình yêu, cùng với nhiều bạn bè tuyệt vời và kỳ diệu.
Tôi được đón tiếp Ðức Giêsu vào tâm hồn mình đầu năm 1971. Tháng 12 năm 1972, Người gửi tôi đến khu đổ rác của thành phố Juarez, nơi đó có khoảng 200 gia đình sống lây lất, nhờ rác rưởi và những dư thừa của thành phố.
Không thể nào tả hết sự nghèo túng của họ. Thậm chí điều kiện vệ sinh của họ còn kém hơn các súc vật mà ta được biết. Tại đó, sau một tuần lễ sống với họ, cuộc đời của tôi đã thay đổi sâu sắc. Tôi đã yêu. Vâng, tôi đã yêu những con người cùng khổ ở cái nơi kinh khủng đó!
Ngay lần đầu gặp họ, tôi đã cảm thấy dâng trào một tình yêu đối với họ, nhưng cùng lúc ấy, tôi cũng cảm thấy ghê tởm vì cuộc sống của họ ở đống rác quá khủng khiếp.
Ðêm đó, một mình trong phòng, tôi đã quỳ xuống, khóc và cầu nguyện. Tôi xin Ðức Giêsu sử dụng tôi, ban cho tôi một công việc ở khu đổ rác.
Thứ bảy sau, nhóm thuộc trung tâm thanh niên con cái Ðức Mẹ của chúng tôi đến khu đổ rác phân phát quần áo đã quên góp. Rồi mỗi ngày thứ bảy chúng tôi đều đến. Trong buổi họp cầu nguyện hằng tuần vào ngày Chúa Nhật, các thanh niên trong nhóm sẽ mang đến bất cứ quần áo hay lương thực mình đã quyên góp được, rồi đến thứ bảy sau, chúng tôi đến khu đổ rác phân phát cho họ.
Trong một buổi họp hằng tuần kia, có một phụ nữ đã cúng 25 xu. Ðiều này làm chúng tôi ngạc nhiên. Trước đây, chưa có ai dâng cúng tiền bạc. Chúng tôi giữ lại. Rồi từ đó, những người khác bắt đầu cúng tiền bạc. Chẳng bao lâu, chúng tôi được 16 đôla, rồi 500 đôla. Chúng tôi chưa biết phải làm gì với số tiền này. Có nhiều ý kiến. Hoặc chúng tôi giúp họ làm nhà vì hầu hết nhà của họ bằng giấy bìa cứng. Hoặc mua thuốc vì đa số đều bị đau hoặc bệnh này hay bệnh khác. Hoặc mở một cửa hàng vì họ chỉ kiếm đủ tiền để mua đủ thực phẩm cho ba hay bốn ngày trong tuần. Những ngày còn lại, họ phải ăn đồ thừa.
Tất cả chúng tôi cầu nguyện xin Ðức Giêsu soi sáng cho họ biết thánh ý Người. Và chuyện phải đến đã đến. Cửa hàng lương thực của Ðức Giêsu được khai trương. Ban đầu chỉ gồm có những nhu yếu phẩm: đậu, gạo, sữa hộp, đường, bột bắp trộn với đậu nành, bộ đa sinh tố, hành, bột cà chua và ớt. Chúng tôi đã bán cho họ với một cái giá họ có thể kham nổi, bằng nửa giá bán sỉ. Riêng đối với những người già cả và bệnh tật, chúng tôi sẽ biếu không.
Ngày thứ hai và thứ sáu, chúng tôi đi mua hàng và đóng gói. Sáng sớm mỗi thứ bảy, chúng tôi đi tới khu đổ rác, dự thánh lễ và mở cửa hàng của Chúa. Trong giờ bán hàng, chúng tôi dạy giáo lý cho trẻ em. Ðiều đó thật tốt đẹp. Và càng tốt đẹp hơn khi cửa hàng cho đến nay vẫn còn mở cửa và chúng tôi vẫn đến với họ vào mỗi thứ bảy.
Tôi cảm tạ Ðức Giêsu rất nhiều. Tôi đã xin Người ban cho tôi một công việc ở khu đổ rác và Người chẳng những nhận lời tôi mà còn ban thêm nhiều hơn nữa. Người đã đem đến cho tôi một đại gia đình. Bây giờ khi giúp đỡ họ, không phải tôi chỉ giúp những người ở khu đổ rác, mà là giúp đỡ chính các anh chị em tôi. Xin ngợi khen Ðức Giêsu!
Tháng 12 năm 1987,
Cha Jess đáng kính,
Công việc ở khu đổ rác tiến triển tốt đẹp. Chúa Giêsu tỏ ra rất tốt đối với chúng con. Người rộng tay chúc phúc cho công việc của chúng con. Cửa hàng của Chúa đã hoạt động được 14 năm nay. Lạy Chúa Giêsu, xin cám ơn Chúa.
Chúng con cũng có một nhà nguyện nhỏ ở khu đổ rác này, và mỗi ngày thứ bảy, chúng con đều dự lễ ở đó. Tất cả chúng con đều nhảy múa, vỗ tay và ca hát. Giống như một bữa tiệc thịnh soạn và sở dĩ bữa ăn ấy đặc biệt là vì chính Ðức Giêsu, đích thân Ðức Giêsu đang có mặt ở đó với chúng con. Bởi vậy, mọi sự thật tốt đẹp.
Chúa Giêsu cũng ban cho cộng đoàn này một bệnh viện. Bệnh viện ở khu ngân hàng lương thực, phía bên kia thành phố, nhưng bất cứ ai ốm đau có thể đến chữa trị được. Ðiều kiện duy nhất là cho người nghèo. Các bác sĩ thiện nguyện từ El Paso và Juarez đến làm việc ở bệnh viện. Ngày thứ hai có một chuyên viên chỉnh hình; thứ ba có một chuyên viên khám phụ khoa; còn thứ tư sẽ có một bác sĩ đa khoa và một nha sĩ. Thật là phấn khởi.
Một hôm Frank ngã bệnh. Có lẽ vì nhiễm bệnh của những người mà ông đã cố gắng giúp đỡ trong những hoàn cảnh dễ bị lây nhiễm nhất. (Lời chủ bút).