Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


17. Một Thương Gia Công Giáo
Tận Tâm

George Menezes (Ấn Ðộ)

Bao nhiêu năm nay, mỗi ngày tôi thường dậy lúc 6 giờ. Hầu như việc đầu tiên là tắm rửa, thay quần áo rồi đi dạo với Mitzi, con chó của tôi. Trước đây, tôi thường tham dự Thánh Lễ đều đặn, bây giờ không còn đều đặn nữa, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc kinh.

Tôi cùng vợ và một đứa con gái 16 tuổi ngụ ở đường Pedder, phía sau biệt thự Teresa. Tôi cũng có một đứa con trai, năm nay 26 tuổi. Sau khi tốt nghiệp cao học quản trị kinh doanh ở Mỹ, nó trở về Ấn Ðộ làm việc vì yêu tổ quốc.

Khi về lại nhà, tôi đọc kinh. Ðới với tôi kinh nguyện rất quan trọng vì chúng quyết định tâm trạng và thái độ của tôi cho cả ngày còn lại, đặc biệt đối với việc lao động của mình. Ðó là những lời kinh đơn sơ hằng ngày, liên hệ mật thiết với cảnh sống mà tôi có thể gặp. Tôi cầu xin cho công bình luôn thắng bạo lực khủng bố và những tội ác tương tự. Ðối với tôi, đấy là lúc hồi tâm suy nghĩ.

Khi lao động, tôi phải luôn luôn giao tiếp và nói chuyện. Không có thì giờ để suy nghĩ. Vì thế, những kinh nguyện nầy làm cho ngày sống của tôi được quân bình.

Rồi tôi ngồi xuống đọc sách trên một cái ghế đặc biệt có bắt bóng điện ở trên đầu cho tới khi Thecla, vợ tôi thức dậy và chúng tôi dùng điểm tâm với nhau. Sau đó, con gái tôi đi học.

Bữa điểm tâm rất đơn giản. Món tủ của tôi là "Gutli". một loại cứng kỳ lạ. Chúng tôi có thói quen nầy từ khi sống ở Pháp (tôi là tùy viên tòa Ðại Sứ Ấn Ðộ tại Pháp vào những năm đầu thập niên 50). Chúng tôi thường dùng bánh mì que (baguette) giống như "gutli", cà phê và trái cây. Tất cả đều gọn nhẹ.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, chúng tôi ra khỏi nhà. Tôi xuống xe và cô ấy lái xe tới sở làm. Tôi thường tới nơi sớm hơn những người khác. Ðó là thói quen từ ngày sống trong không quân. Vì lúc đó còn yên tĩnh nên trước hết tôi phải để mắt đến các thư từ.

Tôi làm thủ trưởng phòng nhân sự với hơn 2,000 nhân viên. Ngành chuyên môn của tôi là khoa ứng xử. Chúng tôi có một đội ngũ chuyên đào tạo các đại biểu y khoa, cán bộ và thậm chí cả thủ lãnh công đoàn. Tôi không nghĩ rằng sẽ có một công ty nào khác hoàn toàn giống công ty của chúng tôi, ít nhất về lãnh vực này. Tôi đã làm việc ở đây 24 năm và thiết tưởng đó là thời gian tôi phục vụ đắc lực nhất.

Khi tôi rời nhiệm sở vào tháng tư tới, mọi sự sẽ êm đẹp. Bạn biết đấy, trong hai năm qua, tôi đã chuẫn bị sẵn sàng cho người kế nhiệm. Dưới quyền tôi có một ban tham mưu xuất sắc, ít ra ba người trong họ có đủ khả năng đảm nhận công tác của tôi.

Tôi còn phải dành thời gian để làm việc cho Ủy ban Giáo Hoàng, gồm có 23 người từ nhiều quốc gia, do Ðức Giáo Hoàng tuyển chọn để cổ võ việc Tông Ðồ Giáo Dân.

Trong khi các Ủy Ban khác hầu như mọi thành viên đều là Giám Mục và Hồng Y thì Ủy Ban nầy hoàn toàn chỉ có giáo dân. Tôi vẫn chưa biết ai đã đề cử tôi, dù đã tìm hiểu, nhưng bất thành. Theo tất cả những điều mà tôi có thể thâu thập, tôi cố gắng viết ra như một cách làm chứng cho Ðức Kitô. Tôi không phải là một tu sĩ theo nghĩa là người đạo đức.

Tôi mất một ít thời gian để làm việc cho Ủy Ban Giáo Hoàng hoặc đi đây đó cho ủy ban. Năm tới, sẽ có những Hội Nghị ở Ðài Bắc, Tokyo, Roma. Vì thế, tôi cho rằng tốt hơn tôi nên rời nhiệm sở để chu toàn công tác này.

Một buổi sáng, sau khi lướt qua các thư từ, tôi gặp gỡ những người có liên hệ với công việc, ngành nghề của tôi. Tôi giao nhiều công tác cho người khác. Bạn phải làm vậy nếu bạn muốn công việc hiệu quả và muốn phát triển những nhân viên khác.

Trước đây, tôi thường ăn trưa vào khoảng 1 đến 2 giờ trưa để gặp những người đến liên hệ công tác, đến quảng cáo hoặc để tham khảo ý kiến. Còn bây giờ mỗi ngày tôi ở Tòa Giám Mục vào thời gian đó để lập phương án cho chuyến viêng thăm của Ðức Giáo Hoàng năm tới (1968). Còn có quá nhiều việc làm.

Trở lại văn phòng, tôi đọc thư cho người khác đánh máy. Thư từ thường chồng chất nên tôi thật sự phải chạy đua cho kịp. Rồi tùy theo chương trình, dự một lớp học, nói chuyện hoặc giảng bài.

Tôi về nhà lúc 6 giờ 30 chiều hoặc trễ hơn, rồi vợ chồng tôi đi dạo năm dặm quanh một trường đua, mỗi ngày 2 vòng. Chúng tôi thích đi dạo và giữ thói quen nầy bao nhiêu năm rồi. Ðó là những giây phút tuyệt vời để sánh bước bên nhau.

Trong quá trình hoạt động đó, tôi đã gia nhập một đảng chính trị, đảng BJP, đảng đối lập mạnh nhất. Ðảng Quốc Ðại I, một đảng chính trị, cũng có đầy đủ các Kitô hữu là đảng viên và thật sự, để có thể gây ảnh hưởng trên nền chính trị, cần phải có sự phân bổ hợp lý. Tôi chọn đảng BJP và họ dành cho tôi chức ủy viên trong ban điều hành toàn quốc của đảng (chứ không phải chỉ là một đảng viên thường), nhờ đó tôi sẽ có nhiều ảnh hưởng hơn.

Sau cùng, và điều mà tôi muốn trả lời cho những ai vội vàng chỉ trích, tôi gia nhập đảng ấy vì tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để tạo một tương quan với những cán bộ chống Kitô giáo trong Ðảng và thử đối thoại với họ. Có gì sai lầm đâu nếu ta bắc cầu chứ đừng xây tường. Họ sẽ biết và hiểu ta hơn, còn ta sẽ biết họ nhiều hơn. Năm tới sẽ có một vài người trong đám họ đi Kanyakumari để tìm xem đâu là nguyên nhân chính gây ra tình trạng rạn nứt giữa người Ấn Giáo và Kitô Giáo trong các làng đánh cá. Tôi thiết tưởng đó là một nguyên nhân thuần túy kinh tế, chứ không phải vì lý do tôn giáo, tuy nhiên, chúng tôi có thể tìm hiểu.

Tôi không muốn có mặt mọi nơi cũng không dự những buổi tiệc mặn hoặc tiệc rượu. Tôi cũng không tổ chức tiệc tùng ở nhà, bởi vậy những người thường mời tôi nay không mời nữa. Ðiều nầy tốt, vì tôi cho rằng tiệc tùng thường làm mất thời giờ.

Có lẽ tôi không phải là một người thích dự các buổi sinh nhật và lễ kỷ niệm, nhưng tôi có thể nói với bạn rằng nếu tới dự mà có ích, tôi sẽ tới. Tôi luôn dành thời giờ thăm viếng người đau ốm, tôi phải sắp xếp thời giờ để tới an ủi một gia đình có tang, những người cô đơn. Luôn luôn tôi dành thời giờ cho các việc ấy.

Khi về nhà, chúng tôi ăn tối rất nhanh. Rồi trong khi vợ và con cái xem truyền hình, tôi đọc sách hay viết lách. Tôi không xem truyền hình và cả năm nay tôi chưa xem một phim nào. Không phải vì tôi không thích, nhưng chỉ vì tôi không có nhiều thời giờ. Ðến khuya, tôi ngồi viết một tiết mục hai tuần một lần cho một tờ báo hàng đầu ở Ấn độ.

Tất cả chúng tôi đều thích âm nhạc. Con gái tôi chơi Piano. Trước đây thường chơi nhạc cổ điển nhưng nay nó đã chuyển sang nhạc Jazz. Vì thế chúng tôi dành ít thời giờ để thưởng thức.

Ngày thứ bảy, tôi thường dành buổi sáng cho một chương trình tập luyện hoặc một chương trình nào khác và mỗi tháng một lần, chúng tôi đi ăn cơm tàu vào buổi tối. Ngày Chúa nhật là ngày dành cho mình và gia đình.

Tôi thường đi ngủ vào lúc 10 giờ 30 hoặc 11 giờ tối. Ðối với tôi, ngủ là điều mau nhất và dễ nhất trên đời.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page