Thiên Chúa muốn tôi tiếp tục là một giáo dân. Tôi hãnh diện là người giáo dân. Vì xét cho cùng, chúng tôi đại diện cho 99% dân Chúa.
Tôi được giáo dục bởi các tu sĩ dòng Tên tại đại học Winbledon, ở Tây Nam Luân Ðôn, từ năm 1947 đến năm 1957. Trong thời gian đó tôi quen biết nhiều tu sĩ dòng Tên, đặc biệt qua phong trào Hướng Ðạo mà tôi là một thành viên hết sức nhiệt tình. Tôi nghĩ rằng trong đầu mỗi thành viên chúng tôi lúc đó ai cũng nghĩ đến khả năng trở thành một linh mục.
Tôi xuất thân từ một gia đình có 7 người con. Thật ra bố tôi đã có lúc muốn trở thành linh mục, nhưng Ðức Giám Mục từ chối vì ông không đủ sức khỏe. Và ông đã lấy vợ, nhờ vậy mới có tôi ở đây để kể câu chuyện này.
Qua phong trào hướng đạo, tôi rất quan tâm đến việc nấu nướng và tôi quyết định sẽ trở thành một đầu bếp. Vừa khi rời đại học, tôi đến trường dạy phục vụ khách sạn ở Wesminster để tham gia khóa học 2 năm về đủ mọi kiểu nấu nướng. Ðặc biệt tôi chú ý đến cách làm bánh ngọt và các loại mứt. Tuy nhiên đời tôi lại phải thay đổi vì tôi bị rụng hết tóc do dính quá nhiều bột và đường.
Tóc mọc trở lại, tôi kiếm được việc làm tại Cao Ủy nước New Zealand ở thành phố Luân Ðôn. Ba năm thật vui vẻ tại đó, tôi làm công tác văn phòng ở nhiều bộ phận khác nhau trong tòa đại sứ.
Suốt thời gian này tôi vẫn là một thành viên tích cực của phong trào hướng đạo và trông coi đoàn Sói ở Winbledon 12 năm. Cha Peter Low, dòng Tên, tuyên úy hướng đạo, trong một bữa ăn nọ, nói với tôi: "Sao anh không đến làm việc với tôi?" Ngài nói rất tự nhiên như kiểu vô tình, cho nên tôi cũng chẳng để ý gì, song về nhà, tôi mới nhớ lại và cầu nguyện về điều đó. Hôm sau tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài mừng rỡ vì tôi đã cắn câu! Tôi đến thăm ngài và trong tư cách Giám Ðốc các thí điểm truyền giáo của dòng Tên, ngài giải thích kỹ lưỡng hơn công việc phải làm. Ngài nói: "Sẽ tới lúc các tu sĩ dòng Tên giảm đi và giáo dân sẽ làm công việc tôi đang làm". Ngài nói rất đúng!
Quả thực công việc đó đòi hỏi phải có người làm việc liên tục (trong khi các tu sĩ dòng Tên phải đổi công tác thường xuyên). Thật ra, tự thâm tâm, tôi đã có hoài bão muốn phục vụ Chúa. Phải chăng bây giờ đã đến lúc Người mời gọi tôi? Tôi đã 24 tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Sau khi cầu nguyện nhiều tôi quyết định sẽ nhận việc đó. Gia đình tôi rất mừng, song rồi lại buồn vì nghĩ cha tôi không còn sống để nhìn tôi làm công việc này. Tuy vậy tôi cam đoan là lúc nào ông cũng đang theo dõi việc tôi làm.
Ðến nay sau 24 năm tôi vẫn còn làm việc ở đây, nhưng văn phòng đã được mở rộng hơn. Tôi vẫn độc thân, song thực sự là tôi đã kết hôn với hội dòng này rồi! Bởi lẽ tôi chắc chắn là chẳng có người vợ nào chịu được những giờ làm việc của tôi. Tôi rất hạnh phúc và đối với tôi ngày nào được giúp đỡ người khác là thêm một niềm vui.
Công việc tôi hiện làm là kiếm tiền, mua hàng, tiếp xúc các linh mục và các thầy, nói chung là giúp đẩy mạnh công việc của Chúa tại các nước ngoài. Các tu sĩ dòng Tên có mặt ở 101 nước trên thế giới và văn phòng của tôi tại Wimbledon hiện đang tích cực giúp đỡ các tu sĩ dòng Tên tại 37 quốc gia. Chủ yếu chúng tôi theo dõi vùng Guyana, Nam Phi, Zimbawe, song chúng tôi cũng sẵn sàng giúp bất cứ ai.
Lẽ ra phải mất cả một cuốn sách để ghi lại rất nhiều lúc vui lúc buồn mà tôi đã trải qua. Mỗi ngày lại có một số thách thức mới và tôi cám ơn Chúa vẫn cho tôi được hài lòng với công việc của mình. Bây giờ tôi tin chắc Người muốn tôi tiếp tục là giáo dân. Nhiều người thấy khó mà hiểu nổi tại sao tôi lại làm vậy mà không đi tu dòng Tên luôn. Tôi cũng thật khó trả lời trong vài trang ngắn ngủi này.
Tôi quả thực là diễm phúc lắm mới được làm công việc này, vì nhờ đó tôi được tiếp xúc với Giáo Hội toàn cầu, và được thấy Lời Chúa loan truyền tới khắp cùng trái đất. 20 năm sau, tôi thấy rõ lời cha Low quả thực là đúng. Có ít linh mục hơn thật, nhưng ít nhất các ngài được giao phó khi thụ phong, và những người như tôi, "những kẻ ở hậu trường", cứ làm cho những văn phòng đó được chạy việc. Tôi hãnh diện vì mình là giáo dân, bởi xét cho cùng chúng tôi đại diện cho 99% dân Chúa.