Tôi thích kinh doanh. Tôi tin rằng Chúa đã dựng nên tôi để làm việc này. Tôi thích bị thách đố, thích chống trả cả khi gặp thất bại. Nhưng trên hết, tôi thích làm một Kitô Hữu, một người mẹ khiêm tốn, một người vợ yêu thương.
Tim tôi không bao giờ ngừng đập. Ðó là rắc rối chính của tôi. Trái tim tôi có thể yêu thương không giới hạn. Nhưng sức khỏe, thân xác, thời giờ của tôi, lại không thể chịu nổi. Những tham vọng ấy của con tim yêu thương hết mọi người quanh mình: ở sở làm, trong Giáo Hội, tại gia đình.
Khi nghĩ tới Chúa, trai tim tôi như muốn vỡ ra! Tôi hát bài ca tụng Người, tôi ước ao được Người ôm lấy. Tôi kêu lên và dựa vào Người. Nhưng nếu tôi yếu đuối và cũng có những lúc, tôi thật là người xấu xa, thế tục và hư đốn.
Nếu không kết hợp với Chúa trong công việc hằng ngày, tôi không thể nào sống được:
"Lạy Chúa, con nhìn thấy Ngài. Thậm chí con có thể thưa rằng con cảm thấy Chúa ở ngay bên con, đụng tới con, cầm lấy tay con và yêu thương con. Con nếm cảm được sức mạnh đặt nơi con: khôn ngoan, tình yêu, săn sóc, sáng suốt".
Tâm tư và trái tim tôi sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm những cách diễn tả tình yêu cho mới mẻ.
Mỗi sáng, tôi thức dậy sớm để tập thể dục, rồi tham dự Thánh lễ. Thậm chí thỉnh thoảng, tôi khóc trong Thánh lễ vì cảm thấy những bài đọc trong ngày đó chứa một sứ điệp đặc biệt cho tôi. Rước lễ là lúc tôi được ôm lấy Ðấng tôi yêu mến. Tôi cầu nguyện dễ như hít thở, dù là ở rạp hát, khi nghe hòa nhạc, khi nghe kể lại đau khổ của người khác, tất cả đều trở thành lời cầu nguyện.
Mặc dù làm việc trễ, tôi luôn cố gắng tìm thời giờ để nghe nỗi lòng của một nhân viên, thăm viếng bệnh nhân, giúp đỡ người nghèo, cải thiện đời sống tâm linh của mình.
Một ngày kia tôi đã thét lên ở sở làm: "Cô X. có một người mẹ mắc bệnh ung thư vào giai đoạn cuối đã được ba tháng. Có ai trong các bạn nghĩ đến việc thăm viếng bà ấy hoặc an ủi con gái bà đang làm việc ở đây với chúng ta không? Chúng ta cho rằng mình phải lạnh lùng như chiếc máy telex này sao? Có ai cùng đi với tôi đi thăm bà ấy tối nay sau giờ làm việc không?" Trong thời gian bà ấy bị bệnh, thỉnh thoảng tôi tới thăm bà. Bà cảm động, xin được rửa tội và được chết lành. Một ngày khác, tôi cũng nói với nhân viên: Tôi không muốn ai là "ngôi sao" trong công ty này. Công ty này là CỦA CHÚNG TA. Nếu thành công tôi không muốn cho đó là thành công "của tôi". Tôi muốn TẤT CẢ các bạn cảm thấy đó là thành công của CHÚNG MÌNH.
Tôi không muốn giấu giếm đức tin của mình với bất cứ ai, ngay cả trong công ăn việc làm. Do đó, danh thiếp của tôi chỉ có một hàng: Martha Liu - Môn đệ Chúa Kitô. Khách hàng thích niềm tin tự phát và tâm hồn chân thành của tôi. Một khách hàng đã thẳng thắn nói với tôi:
"Thưa bà, tôi không muốn đánh lừa bà, chỉ muốn lưu ý bà, chúng tôi có mục tiêu đó là kiếm thật nhiều tiền. Tôi làm công việc của ma quỷ và chơi theo luật của ma quỷ".
Tôi trả lời ông:
"Tôi là một htương gia Kitô Giáo. Tôi làm công việc của thiên thần và sống theo luật của thiên thần. Ông còn muốn buôn bán với tôi không?"
Một lần khác, một khách hàng ngoại quốc nói:
"Sau khi được biết bà, một ngày kia tôi sẽ đón nhận Ðức Kitô vì bà đã tỏ ra tốt bụng, quá nhiệt tình và lương thiện".
Tôi thuộc Hội Quản trị Kinh Doanh Kitô Giáo ở Ðài Bắc. Một ngày nọ, tôi thách các bạn đồng nghiệp: "Chúng ta, những nhà kinh doanh ở Ðài Loan nổi tiếng trên thế giới vì đã đẩy mạnh được sản phẩm của mình cách thành công. Nếu thế, tại sao chúng ta lại vụng về không đẩy mạnh được món hàng tốt nhất: đó là Nước Thiên Chúa?" Kết quả là chúng tôi cổ động việc mua báo công giáo dài hạn mà chỉ trong hai tuần chúng tôi đã có hơn 100 phiếu đăng ký mua báo dài hạn!
Ðã có thời gian dài, tôi không đi xưng tội. Khi đọc thấy các thánh ở Ấn Ðộ xưng tội thường xuyên, tôi cảm thấy xấu hổ. Mỗi khi phạm tội, tôi liền thú nhận và tin rằng Chúa đã tha cho mình. Còn bây giờ tôi đi xưng tội là cho dồi dào cho tôi.
Tôi yêu thánh Martha, thánh quan thầy của mình. Tôi nghĩ tôi cũng có tính như Ngài. Ngài là một phụ nữ luôn bận rộn nhưng rất đơn sơ. Ðó là một phụ nữ có một con tim quảng đại nhưng không đạo đức như Maria, em Ngài. Cũng như Martha, tôi luôn bận rộn với bao công việc, tranh thủ thời giờ để đạt được mục đích, cố gắng bù đắp những lỗ lã và bảo đảm lợi nhuận.
Nhưng tôi cảm thấy một nhu cầu mạnh mẽ là muốn được người khác hướng dẫn về đời sống tâm linh. Tôi gia nhập hội Tông đồ giáo dân tự nguyện và rất thích chia sẻ Tin Mừng với người khác. Bây giờ tôi vừa là một thương gia Kitô giáo, vừa là một tông đồ giáo dân. Tôi thích được làm một "Martha" khác, nhưng có lẽ Chúa cũng muốn tôi làm "Maria" hơn một chút nữa.
Là một nhà kinh doanh, tôi hiểu thế nào là thối nát và lạm dụng. Người ta tìm mọi cách để kiếm tiền, đạt được danh vọng và địa vị. Nhân đức và đạo đức kinh doanh trở thành vô nghĩa.
Có người đi đến chỗ làm cho gia đình tan nát. Làm việc cả ngày, đêm đêm lại ăn chơi, làm đủ mọi cách để chiều lòng khách hàng và để công việc kinh doanh được thành công như ý. Lòng trung thành với vợ con, bạn bè và Thiên Chúa bị hy sinh trên bàn thờ kinh doanh!
Thỉnh thoảng tôi nghe vọng lại lời Ðức Giêsu: "Các bạn là ánh sáng thế gian, các bạn là muối đất; các bạn hãy chiếu sáng và đem ánh sáng đến cho con đường kinh doanh đen tối".
Mặc dù đã bị khách hàng và bạn thân lường gạt, tôi vẫn muốn tha thứ cho họ và quên đi, muốn được khiêm tốn như Ðức Giêsu đã rửa chân cho Phêrô, môn đệ của mình.
Con trai tôi được 13 tuổi và bị mù 90%. Nó là món quà quý giá Chúa tặng cho tôi.
Nó chịu đựng cơn bệnh nan y ấy một cách can đảm, đến nỗi làm tôi phải ngạc nhiên và nó chẳng kể chi những khó khăn khi học tập hoặc lời chế nhạo của bạn bè: "Mẹ ơi, được rồi. Không sao đâu. Ðừng lo lắng cho con. Con mù bên ngoài, nhưng nhiều người khác lại mù bên trong và điều đó càng tệ hại hơn nữa". Tôi yêu nó thắm thiết. Tôi cố tìm giờ rảnh trong thời khóa biểu dày đặc của mình để ở bên cạnh nó. Tôi đối xử với nó như một người lớn và không giấu giếm nó điều gì.
Có lần tôi mua cho nó một món quà đắt tiền, nó đã la rầy tôi: "Mẹ ơi, con phải nói với mẹ điều này: đôi khi mẹ cư xử như một gái chưa trưởng thành, không biết cách tiêu xài tiền bạc".
Nó còn khuyên tôi trong những vấn đề thiêng liêng: "Mẹ ơi, mẹ cầu nguyện quá làm như một bà già. Lời cầu xin với Chúa thật gọn gàng và đúng trọng tâm, tế nhị và chân thành. Mẹ hãy xác định vấn đề cho rõ trước khi bắt đầu cầu nguyện".
Lần khác, tôi bảo nó: "Michael, đối với mẹ, con là món quà giáng sinh mọi ngày trong đời mẹ. Ðược ở bên con ngày nào là được hưởng một lễ giáng sinh".
Một ngày kia, tôi đã khóc vì vui sướng khi nghe nó bảo: "Mẹ ơi, mẹ là người bạn tốt nhất của con".
Áp lực đè nặng trên tôi từ gia đình, bạn bè, công việc và những sinh hoạt trong Giáo Hội. Ðôi khi tôi cảm thấy như sắp kiệt sức. Tôi nghĩ tới thánh Martha: Phục vụ người khác để phục vụ Ðức Kitô. Nhưng tôi cũng cần được cô tịch, cầu nguyện, yên tĩnh như Maria; vậy mà mấy khi tôi được như vậy! Ðó la sự tiện nghi đắt giá nhất trong cuộc đời tôi.
Thỉnh thoảng, ngồi lọt thỏm trong mấy chiếc ghế làm việc, với điện thoại từ ngoại quốc dồn dập, điện báo telex khẩn cấp, đơn đặt hàng bị trễ hẹn do xí nghiệp, những buổi họp cần phải dự, tôi kêu lên với Chúa Giêsu trong bức hình to lớn treo trên tường đối diện bàn giấy của tôi: "Lạy Chúa Giêsu, đủ rồi!" Tôi đứng dậy và chạy tới núp vao một nơi, ở đó tôi có thể có được vài phút một mình và an bình với Ðức Giêsu. Bạn đoán tôi trốn ở đâu? trong phòng vệ sinh của các bà. Ðối với tôi, căn phòng hèn hạ đó như một nhà thờ cho tôi gặp gỡ Thiên Chúa, người tôi yêu, mà không bị ai quấy rầy!
Tôi yêu Người tha thiết. Người ở với tôi, nên tôi dám tin tưởng thốt lên: "Chúa ở trong tôi". Nhờ ân sủng và phúc lành của Ðức Giêsu, tôi nhận thức được tình yêu từ Chúa Cha; qua Chúa Thánh Thần tôi hiểu được rằng biết được ý Chúa chính là sự khôn ngoan.
Tôi không hề sợ hãi. Tôi luôn tin tưởng. Tôi nói lên niềm tin ấy. Tôi muốn được làm một nhà giảng thuyết. Ðức Giêsu Kitô là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi dám mạnh dạn nói chuyện cười đùa, kêu la trước nhan Người. Người là Thầy của tôi, là mọi sự của tôi!
Trở thành Con Chúa nghĩa là gì?
Cuộc đời Ðức Giêsu là câu trả lời cho câu hỏi ấy.
Người cho ta biết một người hoàn toàn kết hợp với Chúa sẽ sống thế nào. Người không sợ sệt, nhút nhát hay lo âu. Quan hệ giữa người với Chúa là quan hệ của người trưởng thành. Người biết mình là ai, Người đương đầu với những đòi hỏi của cuộc sống mà không run sợ. Người sống đúng như sứ điệp sự sống mình đã công bố. Tóm lại, Người cho ta biết thế nào là làm người trọn vẹn và sống trọn vẹn thân phận ấy.