"Qua lao động,
tôi có thể mở rộng nước
Ðức Kitô trên trái đất".
Tôi thích chu toàn công việc của mình ở công ty thật nghiêm túc. Tôi không muốn xem công ăn việc làm chỉ như một cách nuôi sống tôi và gia đình. Dù làm cho một công ty điện lực, tôi vẫn muốn coi đó như một công việc làm cho mình.
Thế thì đâu là động lực thúc đẩy tôi làm vậy? Ðộng lực ấy đã ăn sâu vào tận cá tính và nhân cách của tôi. Tôi có thể quả quyết: theo tôi, lao động là một cách thực thi đức công bình. Tôi lao động hết khả năng của mình, như đức công bình đòi hỏi.
Một vài bạn đồng nghiệp nói rằng họ không tài nào hiểu được vì sao tôi lại dấn thân và thiết tha với công ty như thế. Một vài người lại cho rằng chắc chắn là vì một tham vọng nằm sâu dưới da thịt tôi, trong tiềm thức của tôi là gì, hoặc tôi có tham vọng ấy hay không. Tôi cảm thấy không nỗ lực đáp lại tiếng Kitô hữu nơi mình. Nền giáo dục tôn giáo mà tôi đã nhận được khi còn thơ ấu đã góp phần rất nhiều, để thúc đẩy tôi như thế.
Hơn nữa, những tâm tình và thái độ ấy càng thêm mạnh khi tôi mỗi ngày một hiểu biết sâu sắc hơn sứ mạng của tôi là một giáo dân được Chúa sai đến và được Giáo Hội ủy thác.
Niềm xác tín sâu sắc này trở nên phong phú, sâu đậm vào tự do hơn vì ngoài việc giúp tôi lao động tốt hơn, nó còn mở cho tôi một con đường tin mừng. Nếu lao động với tinh thần trách nhiệm, tôi có thể làm cho nước Ðức Kitô được mở rộng trên thế giới, dựa trên đức công bình, hòa bình và lòng yêu thương người khác. Và như vậy, qua lao động tôi sẽ luôn luôn đẩy mạnh đức công bình, hòa bình, và lòng yêu mến người lân cận.
Không cần nói nhiều về thất bại của tôi. Những thất bại ấy rõ ràng và lớn lao (đủ để làm cho tôi thất vọng) đến nỗi không thể che giấu được. Chúng bắt tôi phải suy nghĩ và đánh giá lại. Ðiều nầy không dễ lắm. Tôi chỉ có thể nói rằng, chỉ còn một ít điều là tôi có thể làm trước đây. Cả nhà canh tân nhiều để trở nên giống Ðấng: "đã làm mọi việc tốt đẹp". (Mc 7,37).
Là người giáo dân, chúng tôi phải đương đầu với một thách đố và nguy hiểm thật điển hình: đó là lây nhiễm tinh thần thế gian. Chúng tôi không thể lao động chỉ như một công việc phải làm mà quên mất sứ mạng của mình trong thế giới, đồng thời ý thức rằng mình không thuộc về thế giới. Thật ra giữ được sự quân bình này không phải dễ. Ðiều nầy, người giáo dân chúng tôi, nam cũng như nữ, đều quá rõ.
Chúng ta chỉ có thể đạt được sự quân bình ấy nếu ý thức việc làm của mình là khí cụ để thực hiện ơn gọi giáo dân. Vun trồng những giá trị Tin Mừng trong xã hội, tất cả qua lao động hằng ngày và cuộc sống bình thường trong thế giới.
Tuy nhiên, chúng ta cần thường xuyên xét lại tư cách của mình để tránh tình trạng "trì trệ". Nguy cơ nầy thật lớn. Theo kinh nghiệm của cá nhân tôi, cách tốt nhất để thoát khỏi tinh thần "quá trần tục" trong đời sống hằng ngày là chăm chú và thường xuyên lắng nghe Lời Chúa.