Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


47. Khi Vợ Tôi
Bị Bệnh Tâm Thần

Lee Ying-Ling (Ðài Loan)

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi với Chúa đã bắt đầu cách đây 20 năm khi tôi còn đang theo học tại một trường trung học Công Giáo. Ở cái lứa tuổi thanh niên này, những từ như "Chúa", Ðức Kitô" đối với tôi thật xa lạ bởi vì tôi không hiểu chúng có ý nghĩa gì. Trong 3 năm học tại ngôi trường đó, tôi sinh hoạt giữa Giáo Hội nhưng cũng chẳng lãnh nhận bí tích rửa tội. Sở dĩ thế là vì tâm trí tôi lúc ấy còn hoang mang dao động khiến tôi không biết được Chúa. Chỉ 20 năm sau tôi mới lãnh nhận bí tích rửa tội và trở thành con Chúa. Trong cuộc đời Kitô hữu của tôi, tôi đã kinh nghiệm nhiều khó khăn và thất bại và có lẽ đây là cách Chúa dùng để trắc nghiệm đức tin của tôi.

Nhớ lại 2 năm vừa qua, tôi không quên được một ngày đặc biệt đầy mây mù vào tháng 9, lúc tôi cảm thấy có sự gì đó không ổn sắp đổ xuống gia đình tôi.

Sau bữa ăn tối, vợ tôi, một người bình thường vẫn luôn vui vẻ và hay nói, bỗng trở nên khác hẳn. Lúc ấy, tôi rất sợ phải đón nhận sự thật này: dấu hiệu của bệnh rối loạn thần kinh.

Hơn nữa tôi còn có một người mẹ 70 tuổi ở nhà và không có người giúp đỡ săn sóc. Lúc ấy lòng tôi trĩu nặng nỗi buồn và tôi đành phải đau đớn chấp nhận sự thật ấy. Tôi gửi vợ vào bệnh viện để săn sóc chữa trị.

Tôi cũng hiểu rằng bệnh tâm thần không phải là một căn bệnh dễ chữa. Song tôi biết làm gì bây giờ? Phải chăng sự việc này sẽ làm cho gia đình tôi tan nát? Vợ tôi còn trẻ, chúng tôi lại mới vừa sống chung với nhau. Bà mẹ có tuổi của tôi có hiểu cho tôi được nỗi khổ này chăng? Tôi đang cảm thấy tuyệt vọng tột cùng, nước mắt chảy ràn rụa. Trong khi nỗi đau xé ruột xé gan này làm tôi hầu như kiệt sức, thì bất thình lình tôi nghe có một tiếng nói vang lên: "Chúa ơi, giúp con với! Xin Ngài cứ để cho con chịu những nỗi đau, những thử thách ấy. Tới lúc nào nàng hồi phục và gia đình con được hạnh phúc lại. Xin giúp con sức mạnh để con lướt thắng khó khăn này". Tôi cầu nguyện thường xuyên để xin cho nàng được khỏi bệnh. Sau hai tháng, vợ tôi bắt đầu tỏ ra có những dấu hiệu khả quan hơn. Bây giờ thì nàng đã có thể làm việc trở lại cách vui tươi và siêng năng hơn trước. Ðây chính là phong thái trước đây của nàng: có sức khỏe và mạnh mẽ. Mẹ tôi cũng vui lây với chúng tôi.

Sự cố này bắt tôi thốt lên: "Lạy Chúa Kitô, con xin ngợi khen Ngài".

Lúc nào Chúa cũng lo lắng săn sóc cho tôi cả. Khi vợ tôi đau, có một bà đạo đức láng giềng đã vào bệnh viện để ở với vợ tôi. Lòng bà ấy tràn đầy tình yêu Chúa Kitô khi an ủi vợ tôi. Bà ấy cũng động viên tôi hãy can đảm hơn. Chính bà đạo đức này đã bắt đầu dẫn chúng tôi đến với nhà thờ và đi dự lễ. Chúng tôi cũng trở thành thân quen với vị linh mục xứ và được ngài dạy đạo. Sau 2 năm học giáo lý, đến ngày Chúa Nhật Phục Sinh chúng tôi đã được chịu phép rửa tội và cũng được lãnh nhận cả bí tích Thêm Sức.

Vợ tôi và tôi đều nghĩ là bất cứ ai sống trong vương quốc của Thiên Chúa đều được lãnh nhận lương thực phong phú của Thiên Chúa hầu giúp họ tái sinh lại.

Chúng tôi sẽ không bao giờ còn sợ khi phải đương đầu với những hoạn nạn hay những đau khổ bởi vì bàn tay Người vẫn có đó để giúp đỡ và hướng dẫn chúng tôi vượt mọi thử thách.

Ước gì Chúa ban cho tôi đức tin, đức cậy, đức mến của Người, hầu tôi có thể trở thành một chiến sĩ gan dạ của Người.

Tôi viết rất tồi, nhưng tôi xin ghi lại ở đây cái cách mà Chúa đã biến đổi tôi qua bí tích rửa tội. Ðây là việc của Thiên Chúa và tôi muốn chia sẻ tâm sự trên với anh chị em trong Chúa Kitô.

Cuối cùng, một lần nữa, tôi xin hát những lời cảm tạ: "Alleluia! Alleluia! Alleluia! Chúc tụng Thiên Chúa đến muôn đời!"


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page