Khi ngồi bên bà giám đốc nhà hưu, một phụ nữ giáo dân như tôi, tôi có dịp trút hết những giông tố trong đời sống tâm linh và tình cảm của mình trong những năm vừa qua. Ðời tôi như đã lộn hẳn. Tôi cần có thời gian.
Chúng tôi cùng nhìn nhận là tôi đang gặp (bạn đã đoán ra gặp gì rồi) khủng hoảng giữa tuổi đời. Tôi thấy được những kết quả của cuộc đời mình và của việc hướng dẫn tâm hồn. Tôi tri ân Chúa đã trung tín với mình. Nhưng nếu tôi tỏ ra rất giỏi nhận ra cái hay của Chúa nơi người khác, thì tôi lại rất kém không nhìn ra cũng chính Ðức Giêsu ấy đang ngự nơi mình.
Bà giám đốc đề nghị tôi đứng trước gương và nhìn vào mình cho tới khi nhận ra Ðức Giêsu. Tôi làm theo lời bà và nhận thấy thêm ba vết khó coi và những túi mỡ mới xuất hiện dưới mắt mình. Tôi liền đi tới phòng vệ sinh phụ nữ mong có được một chiếc gương tốt hơn.
Tôi chăm chú nhìn mình. Trên mặt xuất hiện những đường nhăn, chung quanh mắt đã có những nếp nhăn. Tôi cũng nhận ra sự buồn bã trong đôi mắt, sự mệt mỏi và căng thẳng nơi khuôn mặt mình. Tôi băt đầu thấy Ðức Giêsu nơi khuôn mặt đang nhìn lại mình đó. Giống như tôi đang nhìn một hình tượng của Người nơi mình.
Tôi vẫn chưa khuây khỏa, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn thư thái. Mãi tới vài tuần sau khi gặp con gái mình thì cái ơn "nhìn mình trong gương" mới đem lại kết quả.
Margie năm nay 18 tuổi, đang học năm thứ hai ở Ðại Học. Trong mùa hè nó dự đêm canh thức hòa bình ở Ngũ Giác Ðài, cũng như đã dành thời gian còn lại để làm việc với những người vô gia cư ở Washington DC, cộng đồng chủ trương sáng tạo bất bạo động.
Nó thấy gián, chuột và rác rưởi cần phải tẩy trừ. Nó cũng nhận thức lối sống trung lưu của mình thật cách biệt với sự nghèo túng và khốn cùng đang diễn ra ngay dưới bóng đài tưởng niệm ở Washington.
Vào cuối mùa hè, Peter một thành viên của tổ chức giục nó ở lại thủ đô phục vụ người nghèo. Margie cảm thấy nếu muốn giúp đỡ người nghèo, cần phải tác động đến những cơ cấu ở cấp cao hơn. Và thế là nó trở lại nhà trường. Bây giờ nó như điên dại, nó đâm nghi ngờ. Nó muốn thố lộ. Trong bữa ăn tối, tôi đề nghị nó viết thư cho Peter cho biết cảm nghĩ và đúc kết kinh nhgiệm mùa hè qua. Tôi bảo: "Thậm chí con không cần phải gửi thư". Margie trả lời: "Mẹ biết cái gì rồi. Con sẽ viết hai lá thư. Lá thứ nhất con sẽ thành thực trình bày cảm nghĩ thật sự của mình rồi đốt đi. Trong lá thư thứ hai con sẽ cám ơn anh ấy đã giúp con có được kinh nghiệm mùa hè vừa qua. Thư này con sẽ gởi".
Tôi nghĩ: "Hay thật. Nó có thể lướt thắng sự tức giận và cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy tình trạng của chàng thanh niên kia. Nhờ đó nó đã tha thứ được. Thật là một ơn đặc biệt. Nó biết quyết định thật dứt khoát và mau mắn".
Khi đưa nó trở lại ký túc xá, tôi thầm nghĩ con gái mình thật tuyệt vời. Nó hăng say đấu tranh, biết quan tâm đến người khác, dám đặt vấn đề, không ngại dấn thân và đi tìm sự thật. Nó là một thiếu nữ thật xinh đẹp. Lạy Chúa, xin cảm ơn Ngài đã ban cho nó được như vậy.
Khi hiểu được các vấn đề, các cuộc đấu tranh và những kỳ vọng ấy, tôi cảm nhận được sự hăng say tương tự như con mình. Nhanh như chớp, tôi như nghe Chúa đang nói với mình:
Phải chăng con thấy con cái mình thật tuyệt vời?
Vâng, thưa Chúa.
Con thấy Ta nơi con mình chứ?
Vâng, lạy Chúa.
Thế thì Barbara ơi, làm sao con có thể nhìn thấy vẻ đẹp, các cuộc đấu tranh, vấn đề, nhu cầu phải kiểm soát và hết lòng yêu con gái mình và những đức tính ấy, trong khi đó con lại không nhận ra Ta cũng nhìn thấy con như vậy, thấy con xinh đẹp như vậy? Tối nay con đã soi gương. Ta yêu con cũng bằng chính những lý do đã khiến con yêu con gái mình.
Hình ảnh của tôi trong gương tuyệt vời biết bao! Tôi đã ngồi soi gương suốt buổi tối và nhận thấy Ðức Giêsu ở đó, nơi Margie và nơi tôi. Tôi cảm thấy những giọt nước mắt đang lăn trên má mình.