Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


24. Ðời Sống Cầu Nguyện
Của Một Nữ Y Tá

Rita Gan (Singapore)

Một khía cạnh quan trọng trong đời sống của tôi là cầu nguyện. Ðối với tôi, cầu nguyện là nhận biết, là tiếp xúc với Thiên Chúa. Tôi đã nhận ra Thiên Chúa là một người cha, một Ðấng Sáng Tạo và là người bạn tốt nhất. Người rất tận tâm, khôn ngoan và mạnh mẽ. Người luôn yêu thương tôi dù đã bao lần tôi hờ hững và đã quên Người. Người giúp tôi biến đổi và phát triển vì muốn tôi được hạnh phúc. Người là Ðấng tôi nương tựa khi sợ hãi hoặc yếu đuối. Người luôn luôn ở bên cạnh tôi.

Cầu nguyện là những giây phút tôi được lôi kéo để dành chỗ và phát tín hiệu cho Chúa. Trong tác phẩm "Make space, make symbols - a personal journey into prayer" (hãy dành chỗ, hãy phát tín hiệu - một hành trình cá nhân đi vào cầu nguyện), Keithe Clark, một thầy dòng Capucinô, đã chia sẻ với độc giả kinh nghiệm và sự tiến triển riêng của mình trong đời sống cầu nguyện. Tôi rất thích cách diễn tả của tác giả. Chỗ tôi dành cho Chúa có thể là 10 phút đọc Kinh Thánh và suy niệm hoặc một giờ hoàn toàn thinh lặng cầu nguyện với Chúa mọi ngày. Tôi dùng quyển "Lương thực hằng ngày" của Hội Kinh Thánh. Chỗ tôi dành cho Chúa tùy theo nhịp độ đời sống và công việc của một y tá với những ca và giờ giấc bất thường. Có những lúc tôi bị cuốn vào cuộc chạy đua hội họp, gặp gỡ, học hành và bao việc phải làm, bao người phải tiếp xúc v.v... Tôi không ý thức về Chúa hoặc ý thức mình phải dành thời gian để cầu nguyện một mình với Người. Có quá nhiều vấn đề chất chứa trong tâm trí tôi đến nỗi tôi không thể dành chỗ cho Người.

Tôi phải nghỉ ngơi và bồi dưỡng cả về thân xác lẫn tinh thần để có thể lại cảm thấy khoan khoái sống với Chúa. Tôi cảm thấy cần có Người trong cuộc đời mình, nhưng lại sợ lột trần mình trước mặt Người vì tự ái.

Tôi cố gắng dành những giây phút thinh lặng trước Chúa, những tín hiệu tôi nghĩ ra đã nói lên điều ấy. Qua những tín hiệu ấy, tôi có thể kinh nghiệm thấy mình đang được đón nhận, được thông cảm và yêu thương cách đặc biệt. Ngài yêu tôi cách rõ ràng qua những người khác, gia đình, bạn bè và qua thiên nhiên. Tôi hay dùng các tín hiệu như đốt một cây nến (đặc biệt là nến có tẩm hương) rồi đi lại, và ca hát với cây Guitar.

Ðặc biệt khi cầu nguyện cho một người, tôi cũng đốt một cây nến. Tôi đi bộ dọc theo một con đường yên tĩnh hoặc từ căn hộ của chị tôi đi về nhà vào buổi tối. Hằng tuần tôi đạp xe vòng quanh một cái hố gần đó, kiếm một chỗ yên tĩnh và thích được bầu bạn với Chúa giữa thiên nhiên: mặt hồ lăn tăn gợn sóng, tiếng giun dế rả rích, gió heo may nhè nhẹ, lá cây xào xạc hoặc nhìn bầu trời xanh thẳm. Khi có người ngừng lại chào hỏi, nói dăm ba câu hoặc khen chiếc xe đạp mới toanh của tôi, tôi lại cảm thấy được bình an và vui thú.

Một trong những ngày tháng tôi nhớ mãi là sống một mình tại một bãi biển xinh đẹp ở Ayr, một thành phố ven biển nằm phía tây Scotland. Tôi cảm thấy thật tự do và như trẻ lại. Tôi cởi giày và đi bộ dọc theo biển để cho sóng chạm vào chân. Ðầu mùa xuân thật lạnh, nhưng cũng thật hạnh phúc khi được chạm với đất, được gặp gỡ Chúa.

Có lúc dưới cơn mưa lất phất, tôi đi bộ và thăm dò quanh đảo Mull, cũng ở Scotland. Ở đó, ngoại trừ tôi, chỉ có một ít dân cũng có máu phiêu lưu như vậy. Khi cuốc bộ, tôi cảm thấy thật phấn khởi, được hòa nhập với toàn thể trái đất. Và tuyệt vời biết bao khi được hít thở không khí miền quê tươi mát, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn và bay cao.

Những giây phút không bình thường nầy là món quà quý giá Chúa ban cho tôi, để an ủi và nâng đỡ tôi.

Kinh nghiệm của tôi với Chúa qua những quan hệ với người khác cũng là một điều rất ý nghĩa. Ðặc biệt là những tình bạn thân tình và sâu đậm mà Chúa đã ban cho tôi. Kinh nghiệm mình được yêu và yêu người khác đã cho tôi biết rõ ràng về tình và sự hiện diện của Chúa trong đời sống tôi.

Ðương nhiên trong những tình bạn thâm sâu đó, tôi cũng phải kinh nghiệm về đau khổ và xa cách, tình trạng bất lực không thể liên lạc một cách cởi mở và thành thật. Ðó luôn luôn là nhu cầu cần được bù đắp và thỏa mãn thì mới có thể dễ dàng cho đi và đón nhận mà không sợ sệt, đề phòng. Rồi ta lại cảm thấy mất mát vì phải xa cách người ta yêu hoặc người yêu ta.

Trong tình trạng đỗ vỡ của kiếp người, Chúa đã mời gọi tôi thông hiệp và liên kết với người khác. Và bởi vậy, tôi đáp lại: Vâng, tiếng vâng với bạn bè, với chính mình.... tiếng xin vâng với cuộc đời.

Xin cám ơn...


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page