"Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến. Người nói với các ông: "Anh em ở lại đây mà canh thức" (Mc.14,33-34).
Trên đường từ văn phòng cố vấn về nhà, tôi vô cùng choáng váng và tự hỏi tại sao tôi phải đương đầu với tất cả điều này vào đêm nay, trước khi ra hầu tòa lần thứ nhất trong đời. Thật nặng nề không sao chịu nổi. Lúc đó tôi nhớ đến một lời của cha Jess: "Từ Ghêsrêmani đến khu vườn, Maria Mađalêna chỉ mất 20 phút đi bộ để tìm thấy ngôi mộ trống và được Ðức Giêsu hiện ra với bà". Tôi luôn lặp đi lặp lại với mình: "Chỉ cần 20 phút đi bộ" như hình ảnh diễn tả công việc ngày mai tôi phải chu toàn (tôi sinh vào ngày lễ thánh Maria Mađalêna, vì thế tôi thật sự thích nghĩ về việc ngài đi ra mộ).
Ðêm đó tôi không chợp mắt. Thật khó mô tả nỗi đau đớn của người bị cắt bỏ tận gốc, bị lột hết lớp da này đến lớp da kia. Tuy nhiên càng để mặc đau khổ và cảm nhận đau khổ như vậy, tôi càng thấy mình tự do hơn. Và trong khi nỗi đau ấy tiếp tục dày vò mình, tôi càng ý thức sâu sắc hơn hãy quên đi quá khứ, và thế là tôi chỗi dậy đi đến tòa án với một cảm giác mới mẻ về sự tự do.
Khi lái xe tới tòa án, tôi cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Tôi thấy mình được tự do, nhưng đồng thời cũng thấy hôm nay lái xe một mình thật khác xa với buổi sáng ngày đám cưới, được gia đình và bè bạn xúm quanh. Nhưng tôi đã lựa chọn "cô độc" và đó là một sự "cô độc" tốt. Ðó là cách để có được độc lập và tôi mong giải quyết chuyện quá khứ để có thể bước đến tương lai.
Chánh án cho tôi chọn hoặc hoãn phiên tòa đến tháng chín hoặc hoãn cho đến khi tôi có việc làm. Thật là sung sướng khi vụ án kết thúc, nhưng trước mắt tôi phải chấp nhận một thực tế là thất nghiệp (nhân tiện cũng xin nói luôn là phiên tòa kéo dài đúng 20 phút).
Rốt cuộc, sau nhiều đêm mất ngủ, bây giờ, vào ngày nghỉ cuối tuân, tôi cảm thấy tự do và hứng khởi bước tới. Tôi biết mình sẽ gặp nhiều "thăng trầm" và còn phải nhổ bỏ cũng như làm sạch nhiều cố tật, nhưng ít ra điều ấy đang diễn ra. Giữa hai khu vườn vẫn còn nhiều cỏ để nhổ bỏ nhưng chắc chắn đó là lối đi đúng.
Tôi đã học ở đâu đó một lời nguyện của các tu sĩ dòng Ða Minh: "Hỡi Bà Maria, người đã giữ vững đức tin trong ngày thứ bảy Tuần Thánh, xin cầu cho chúng tôi". Ðây thật là một lời cầu nguyện thích hợp để đọc trong cuộc hành trình này. Cả hành trình đó có thể gọi là "Thứ Bảy Tuần Thánh".
"Hỡi bà Maria, xin cầu cho con. Xin cầu cho tất cả chúng con, là những lữ khách rong ruổi trong cuộc hành trình gian khổ này".
Quá trình ly dị cũng đầy những nghi thức như những nghi thức chuẩn bị chết.
Con đường ra khỏi
vườn hơi chông gai một chút.
Ðức Kitô đã ở đó
với tôi, đang nhìn và chờ
đợi.
Tôi biết đã đến lúc
phải ra đi vì Người không
còn ở đó nữa.
Tôi biết Người sẽ đến
với tôi dưới hình hài
nào.
Ðây là giây phút khó khăn.
Từ biệt người thân quen nào
đâu có dễã.
Nhưng Người không còn ở
đó nữa.
Maria Mađalêna tới khu vườn khác tìm xác chết. Như Phêrô thường nói, bà vô cùng lo lắng không biết sẽ nhờ ai xê dịch phiến đá.
Nhưng phiến đá đã nằm qua một bên và thay vì sự chết bà đã tìm ra sự Sống.
Quá trình ly dị cũng đầy những nghi thức "chuẩn bị chết" và có biết bao phiến đá không rõ sẽ làm sao xê dịch.
Nhưng đã học cách buông tất cả nên tôi đã nghe được tiếng Ðức Kitô thì thầm gọi tôi.
Và cũng như Maria, tôi sẽ chạy về, tràn ngập sức mạnh và sự sống.
Thiên Chúa là nơi
ta ẩn náu.
Là sức mạnh của ta.
Người luôn luôn sẵn sàng
giúp đỡ.
Khi ta phải ngặt nghèo.
Nên dầu cho địa cầu chuyển
động.
Núi đồi có sập xuống biển
sâu.
Dầu cho sóng biển ầm ầm sôi
sục.
Núi đồi có lảo đảo
khi thủy triều dâng.
Ta cũng chẳng sợ gì (Tv. 46,1-3)