Bà Santa Maria đang chết dần chết mòn vì căn bệnh ung thư. Các bác sĩ đã cho bà biết bà chỉ còn khả năng sống được vài tháng nữa và cứ thế ngày này qua ngày khác bà kiệt sức trông thấy. Bà không còn có thể ăn nổi thứ gì, có chăng là nhấm chút đồ lỏng.
Thỉnh thoảng tôi lại nghe nói về những người bị mắc chứng bệnh nan y này, và bao giờ những người ấy cũng tự hỏi: "Tại sao là tôi?"
Thế nhưng với bà Santa Maria thì chưa hề có lần nào người ta nghe bà than vãn như thế. Bà cam chịu số phận của mình và thường cùng cả nhóm cầu nguyện chung để xin cho mình có sức và can đảm đón nhận Thánh Giá Chúa gởi đến cho bà. Bà còn một người chồng rất tận tâm và vài đứa con, đứa nhỏ nhất 11 tuổi. Như mọi người mẹ khác, bà cũng chăm sóc đứa út để lớn lên nó trở thành người tốt, nhưng cuối cùng bà dành tất cả lại cho Chúa, bà nói: "Tôi biết, Chúa sẽ săn sóc chúng". Thấy chồng lo âu về cái chết sắp tới của mình, đôi lúc bà cũng bông đùa một chút khiến ông, dù xót xa đứt ruột đứt gan, cũng vui lây và đùa giỡn với bà về cái chết đang treo lơ lửng ấy. Tuy vậy, trong thâm tâm, cả hai người đều cầu nguyện cho nhau.
Bà Santa Maria có nhiều việc cần sống để làm, còn tôi người phụ nữ độc thân không bị trói buộc vào một công tác nào lại còn nặng nợ bám vào của cải trần gian. Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho bản thân mình mỗi khi thấy bà Santa Maria sẵn sàng đến gặp Ðấng Sáng Tạo. Tôi đã từng nghe nói về các giáo sĩ, các tu sĩ can đảm đón nhận cái chết, còn người giáo dân can đảm thì đây là lần đầu tiên.