Diễn Văn của ÐTC Beneđitô XVI

cho các linh mục tu sĩ

nhân chuyến viếng thăm tại Assisi

hôm Chúa Nhật 17 tháng 6 năm 2007

 

Prepared for Internet by Radio Veritas Asia, Philippines

 

Diễn Văn của ÐTC Beneđitô XVI cho các linh mục tu sĩ nhân chuyến viếng thăm tại Assisi hôm Chúa Nhật 17 tháng 6 năm 2007.

(Radio Veritas Asia 18?06/2007) - Quý vị và các bạn thân mến. Nhân chuyến viếng thăm tại Assisi, hôm Chúa Nhật 17 tháng 6 năm 2007, ÐTC Beneđitô XVI đã gửi cho các linh mục, tu sĩ nam nữ, một bài diễn văn. ÐTC đã nhắc các linh mục và tu sĩ nam nữ hãy làm sao để mọi người kitô đến hành hương tại Assisi có thể gặp được Chúa Kitô, nhờ qua ơn đoàn sủng của Thánh Phanxicô. ÐTC bắt đầu bài diễn văn của ngài như sau:

 

Các linh mục và các phó tế rất thân mến,

Các Tu sĩ Nam Nữ rất thân mến,

Tôi có thể nói một cách chân thành rằng tôi đã hết sức ao ước được gặp tất cả anh chị em, trong Ngôi Nhà Thờ Chính Toà cổ kính nầy, trong đó thông thường giáo hội địa phương được quy tựu quanh vị Giám Mục của mình. Sau khi đã hiện diện sáng nay giữa dân Chúa với nhiều thành phần khác nhau, trong buổi cử hành Thánh Thể tại Vương Cung Thánh Ðường Thánh Phanxicô, tôi cảm thấy thật là đẹp biết bao việc gặp riêng anh chị em, xét vì con số nhiều người tận hiến trong giáo phận nầy. Tôi cám ơn Ðức Tổng Giám Mục Domenico Sorrentino, chủ chăn của giáo hội địa phương, vì đã nói lên với tôi những tâm tình hiệp thông và mộ mến của anh chị em. Tôi đã cảm nghiệm được liền ngay lòng mộ mến này. Tôi xin chân thành cám ơn...

Như anh chị em đã biết rồi, và như Ðức Tổng Giám Mục Sorrentino đã nhắc lại, dịp đã đưa tôi đến Assisi này là lễ Kỷ Niệm 800 năm biến cố Thánh Phanxicô trở lại. Chính tôi đây, tôi đã nhiều lần hành hương đến đây. Khi còn là sinh viên, rồi sau đó khi chuẩn bị giảng dạy tại Ðại Học, tôi đã nghiên cứu Thánh Bonaventura, và tiếp theo là thánh Phanxicô. Tôi đã hành hương đến Assisi trong tinh thần, từ lâu, trước khi thật sự hành hương đến đây. Như thế trong cuộc hành trình dài của đời tôi, tôi lấy làm sung sướng được gặp anh chị em hôm nay trong Nhà Thờ Chính Toà này, gặp anh em linh mục, gặp các tu sĩ nam nữ. Vì đã đến đây theo bước vị Thánh Nghèo Phanxicô, nên trong bài nói chuyện này, tôi sẽ trình bày những điểm dựa theo tư tưởng của Phanxicô. Tôi cũng không thể không nhắc đến những vị Thánh khác nữa, đã làm nổi bật đời sống của Giáo Hội ở đây, từ thánh bổn mạng San Rufino, rồi đến thánh Rinaldo và chân phước Angelo. Bên cạnh thánh Phanxicô, dĩ nhiên có Thánh Chiara, mà nhà của Thánh Nữ ở gần bên Nhà Thờ Chính Toà này. Tôi vừa được nhìn vào giếng Rửa Tội, nơi mà theo truyền thống, thánh Phanxicô, thánh Chiara và thánh Gabriele Adolorata đã lãnh nhận bí tích Rửa Tội.

Ðiều này cho phép tôi trình bày điểm suy nghĩ thứ nhất. Nếu ngày hôm nay, chúng ta nói về cuộc trở lại của Thánh Phanxicô, vừa nghĩ đến chọn lựa tận căn mà Phanxicô đã thực hiện khi còn trẻ, thì chúng ta không thể nào quên rằng "cuộc trở lại thứ nhất" của ngài đã xảy ra trong hồng ân Bí Tích Rửa Tội. Lời đáp trả trọn vẹn mà Phanxicô nói lên khi lớn tuổi, không là gì khác hơn là "sự phát triển đến mức trưởng thành" của hạt giống thánh thiện đã được lãnh nhận lúc chịu phép Rửa Tội khi còn nhỏ. Vậy Ðiều quan trọng là trong đời sống chúng ta và trong dự định mục vụ, chúng ta ý thức nhiều hơn chiều kích bí tích rửa tội của sự thánh thiện. Sự thánh thiện này là hồng ân và là trách vụ của tất cả những ai đã lãnh nhận bí tích Rửa Tội. Vị tiền nhiệm đánh kính và đáng mến của tôi, Ðức Gioan Phaolô II, trong tông thư "Bước Vào Ngàn năm Mới" đã nhắc đến chiều kích nầy, khi ngài viết như sau: "Hỏi người dự tòng "có muốn lãnh nhận bí tích rửa tội" hay không, có nghĩa là hỏi người đó "có muốn nên thánh" hay không" (số 31).

Hàng triệu khách hành hương đi qua những con đường này; họ được thu hút bởi ơn đoàn sủng của Thánh Phanxicô; họ cần được trợ giúp để lĩnh hội đâu là tâm điểm thiết yếu của đời sống kitô, và để tiến đến "mức độ cao hơn" của đời kitô, là chính sự thánh thiện. Không đủ, nếu chỉ khâm phục thánh Phanxicô mà thôi. Qua thánh nhân, họ phải có thể gặp được Chúa Kitô, để tuyên xưng Chúa và yêu mến Chúa, với "đức tin đúng, với niềm hy vọng chắc chắn, với đức bác ái toàn vẹn". (Lời cầu nguyện của Phanxicô trước Ðấng chịu đóng đinh,1: FF 276). Những người kitô thời đại chúng ta phải đối đầu thường xuyên hơn với khuynh hướng muốn nhận một Chúa Kitô bị giảm thiểu, tuy được thán phục trong nhân tính tuyệt vời, nhưng lại bị chối từ trong mầu nhiệm sâu xa của thần tính ngài. Chính thánh Phanxicô cũng phải chịu một thứ "bị xén bớt", khi người ta xem ngài như là chứng nhân cho những giá trị quan trọng, được nền văn hoá ngày nay đánh giá cao, nhưng lại quên rằng sự chọn lựa sâu xa của ngài -- trung tâm của đời sống -- là chọn lựa Chúa Kitô. Tại Assisi, hơn bao giờ hết, người ta cần đến một đường lối mục vụ đặc biệt. Ðể đạt đến mục tiêu trên, thì các linh mục, các phó tế, và những ai sống đời tận hiến, hãy cảm thấy một cách mạnh mẽ đặc ân và trách nhiệm được sống tại nơi thấm nhuộm ân sủng. Thật vậy, bao người đã đi qua Thành Phố này, đều đã nhận được một sứ điệp hữu ích, từ những viên đá, từ lịch sử của thành phố. Những viên đá cũng nói lên điều gì đó, nhưng điều nầy không miển cho ta khỏi phải có một dự định thiêng liêng mạnh mẽ, có sức giúp ta đối diện với biết bao cám dỗ của chủ nghĩa tương đối hoá, đang ghi dấu nền văn hoá thời đại hôm nay.

Assisi có được hồng ân quy tụ những con người thuộc nhiều nền văn hoá và tôn giáo, nhân danh cho công cuộc đối thoại, một giá trị không thể bỏ qua được. Ðức Giaon Phaolô II đã liên kết tên gọi của ngài với thành phố Assisi này, một thành phố của đối thoại và hoà bình. Tôi đã đánh giá cao việc anh chị em muồn tôn vinh mối tương quan đặc biệt của ngài với thánh phố Assisi này, bằng cách dành ra cho ngài một phòng triển lãm những bức tranh trình bày ngài đứng bên cạnh nhà thờ chính toà này. Ðối vối Ðức Gioan Phaolô II, ơn gọi thực hiện đối thoại của thành phố Assisi được liên kết cách rõ ràng với sứ điệp của thánh Phanxicô và cần được khắc ghi rõ trên những cột trụ của nền tu đức Phanxicô. Nơi thánh Phanxicô, tất cả bắt đầu từ Chúa và trở về với Chúa. Những lời chúc tụng mà thánh nhân dâng lên Thiên Chúa tối cao, mạc khải cho ta thấy một tâm hồn liên lỉ chìm trong đối thoại với Ba Ngôi Thiên Chúa. Tương quan của ngài với Chúa Kitô gặp được trong Thánh Thể ý nghĩa cao nhất. Tình yêu đối với tha nhân được phát triển từ kinh nghiệm sống và từ tình yêu Thiên Chúa. Trong chúc thư, khi nhắc lại việc ngài đi gặp những anh chị em phong cùi, --- biến cố khởi đầu cho việc ngài trở lại --- ngài nhấn mạnh rằng ngài được chính Thiên Chúa hướng dẫn đến cái ôm hôn đầy nhân từ với anh chị em phong cùi (x. 2 test 2: FF 110). Những chứng từ khác nhau từ các bản tiểu sử của thánh Phanxicô, đều đồng thuận trong việc mô tả cuộc trở lại của ngài như là một việc từ từ mở rộng tâm hồn đón nhận Lời Chúa đến từ trên cao. Cùng một ý nghĩa này được nhìn thấy trong việc ngài đi xin và phân phát của bố thí, với lý do thôi thúc duy nhất là tình yêu đối với Thiên Chúa (x. 2 Cel 47,77: FF 665). Cái nhìn của ngài trên thiên nhiên quả thật như là một chiêm ngắm Ðấng Tạo Hoá trong vẻ đẹp của các tạo vật. Lời cầu chúc hoà bình của ngài vang lên như là lời cầu nguyện, bởi vì ngài được mạc khải cho biết cách thức phải làm sao: "Nguyện Xin Thiên Chúa ban sự bình an" (2 Test: FF 121). Thánh Phanxicô là một con người sống cho kẻ khác, bởi vì chính ngài, trong tận cõi thâm tâm , là con người của Thiên Chúa. Muốn phân chia hai chiều kích, --- trong sứ điệp của ngài, --- chiều ngang ra khỏi chiều cao, thì sẽ làm cho thánh Phanxicô không còn là ngài nữa.

Anh chị em, những thừa tác viên của Tin Mừng và của Bàn Thờ, và những tu sĩ nam nữ, anh chị em có trách nhiệm phát triển lời rao giảng Ðức Tin Kitô một cách tương xứng với tầm mức của những thách thức ngày hôm nay. Anh chị em có một lịch sử cao cả; và tôi muốn đánh giá cao những gì anh chị em đã thực hiện... Nếu ngày hôm nay, tôi trở lại Assisi trong tư cách giáo hoàng, thì anh chị em cũng đã biết đây không phải là lần đầu tiên tôi đến thăm thành phố này, và tôi đã mang về với mình ấn tượng thật đẹp. Truyền thống thiêng liêng và mục vụ của anh chị em cần được gắn chặt với những giá trị thường hằng muôn thuở, nhưng vừa đồng thời cần được canh tân để cống hiến lời đáp trả đích thực cho những câu hỏi mới. Vì thế, tôi muốn khuyến khích anh chị em hãy tin tưởng tiến theo chương trình mục vụ mà giám mục của anh chị em đã đề nghị cho anh chị em. Trong chương trình mục vụ đó, được nổi bật những viễn tượng cao cả và đòi hỏi của sự hiệp thông, tình bác ái, sứ mạng, vừa nhấn mạng rằng những viễn tượng này ăn rễ trong sự ăn năn trở lại đích thực với Chúa Kitô. Việc đọc và suy niệm lời Chúa, tính cách trung tâm của Bí Tích Thánh Thể, Phụng Vụ các Giờ Kinh và việc tôn thờ ThánhThể, việc chiêm niệm những mầu nhiệm của Chúa Kitô trong viễn tượng thánh mẫu của chuỗi Môi Khôi, tất cả bảo đảm cho ta có được bầu khí và hướng tiến thiêng liêng, mà nếu không có, thì tất cả những dấn thân mục vụ, đời sống huynh đệ, sự dấn thân phục vụ người nghèo, tất cả đều bị nguy hiểm chìm mất đi, xét vì sự mỏng dòn của chính bản thân và sự mệt mỏi gặp phải.

Hãy can đảm lên, thưa anh chị em rất thân mến,

Giáo hội từ khắp nơi trên thế giới nhìn về thành phố Assisi này, về cộng đoàn giáo hội nơi đây, với thiện cảm đặc biệt. Tên gọi Phanxicô, --- đi kèm với tên gọi Chiara, --- (tên gọi Phanxicô này) yêu cầu thành phố Assisi hãy nổi bật trong hăng say truyền giáo. Nhưng chính vì thế mà Giáo Hội tại Assisi này cần sống một kinh nghiệm mạnh mẽ về hiệp thông. Tự sắc "To-tius Or-bis" được đặt trong viễn cảnh này. Như vị giám mục của anh chị em đã nhắc đến, với tự sắc nầy, tôi đã quyết định rằng Ðại Vương Cung Thánh Ðường Thánh Phanxicô và Ðại Vương Cung Thánh Ðường Ðức Maria của các Thiên Thần, dù vẫn tiếp tục giữ đặc quyền được Toà Thánh quan tâm qua Vị Ðặc Sứ của Ðức Thánh Cha, nhưng dưới khía cạnh mục vụ, thì hai Ðại Vương Cung Thánh Ðường này thuộc quyền tài phán của của Giáo Hội địa phương tại Assisi. Tôi vui mừng được biết rằng: con đường mới đã được bắt đầu thực hiện với sự sẵn sàng to lớn và sự cộng tác; và tôi tin chắc là sẽ mang lại nhiều hoa trái phong phú. Thật vậy, đây là cách thức thực hiện đã được chín mùi vì nhiều lý do. Ðây là điều được gợi ý bởi luồng gió mới, mà Công Ðồng Vaticanô II đã thổi vào nền thần học về Giáo Hội địa phương, vừa chỉ cho thấy như thế nào, trong giáo hội địa phương, được diễn tả mầu nhiệm của giáo hội phổ quát. Thật vậy, các giáo hội địa phương "được thiết lập theo hình ảnh của giáo hội phổ quát; đó là: trong chính nó và từ chính nó, chỉ có một giáo hội, và là giáo hội duy nhất công giáo" (Hiến chế Lumen Gentium, số 23). Có một sự quy hướng nội tại giữa giáo hội phổ quát và giáo hội đặc thù. Các giáo hội địa phương, --- chính khi thể hiện thực thể của mình như là những "phần" của Dân Chúa, --- nói lên một sự hiệp thông và một sự "phục vụ" (diaconia) đối với giáo hội phổ quát, rải rác khắp nơi trên thế giới, được linh động bởi Chúa Thánh Thần và được phục vụ bởi thừa tác vụ hiệp nhất của Người Kế vị thánh Phêrô. Tính cách "mở rộng" hướng về sự "phổ quát" này, có nơi từng giáo phận, và cách nào đó, ghi dấu tất cả mọi chiều kích của sinh hoạt tại giáo hội địa phương, nhưng được nổi bật, khi một giáo hội địa phương có một đặc sủng thu hút và ảnh hưởng vượt ra ngoài những giới hạn của giáo hội địa phương. Và thử hỏi làm sao có thể chối bỏ đây không phải là ơn đoàn sủng của thánh Phanxicô và của sứ điệp của ngài? Biết bao khách hành hương đến Assisi và khích lệ giáo hội Assisi hãy biết vượt qua khỏi chính mình. Ðàng khác, không thể nào chối cãi rằng thánh Phanxicô có một tương quan đặc biệt với thành Assisi của ngài. Một cách nào đó, thành Assisi cùng đồng hành với sự thánh thiện của Phanxicô; Ngài là người con cao cả của Assisi. Bằng chứng cho điều vừa nói là chuyến hành hương này của Tôi, đến thăm biết bao địa điểm, --- tuy không phải tất cả mọi địa điểm --- liên quan đến cuộc đời của Thánh Phanxicô, tại thành phố Assisi này. Tôi vui mừng nhấn mạnh rằng con đường tu đức của thánh Phanxicô Assisi là hữu ích để giúp đón nhận tính cách phổ quát của Giáo Hội, mà ngài đã thể hiện trong lòng mộ mến đặc biệt đối với vị Ðại Diện Chúa Kitô, vừa hữu ích để đón nhận giá trị của giáo hội địa phương, xét vì mối giây liên kết ngài với vị giám mục tại Assisi, là rất tha thiết và đầy tình con thảo. Chúng ta nên khám phá lại giá trị không những có liên quan đến tiểu sử, mà còn có liên quan đến "giáo hội học" của cuộc gặp gỡ giữa chàng thanh niên Phanxicô và Ðức Cha Guido, Ðấng mà Phanxicô nhờ đến để biết phân biệt và phó thác quyết định chọn lựa Chúa Kitô, qua việc cởi bỏ tất cả mọi sự (x. 1 Cel I,6,14-15: FF 343-344). Việc thiết lập một trật tự thống nhất, --- như được bảo đảm bởi "Tự Sắc" nói trên, --- là điều đã được đề nghị bởi nhu cầu cần có một hành động mục vụ, có trật tự hơn và hữu hiệu hơn. Từ Công Ðồng Vaticanô II và từ Quyền Giáo Huấn thời sau Công Ðồng, người ta đã nhấn mạnh đến sự cần thiết phải làm sao, để các cá nhân và cộng đồng sống đời tận hiến, --- kể cả những cộng đồng thuộc quyền giáo hoàng, --- được hoà nhập chặt chẽ vào trong sinh hoạt của Giáo Hội Ðịa Phương, trong sự phù hợp với Tu Luật của Cộng Ðoàn và với Giáo Luật (x. Sắc lệnh Christus Dominus, số 33-35: Giáo Luật các số 678-680). Những cộng đoàn đời thánh hiến, --- dù có quyền chờ đợi được tiếp nhận và được tôn trọng trong ơn đoàn sủng riêng, --- nhưng phải tránh "sống như những hòn đảo" và cần hội nhập một cách xác tín và quảng đại vào việc phục vụ và vào chương trình mục vụ, đã được giám mục quyết định cho toàn giáo phận.

Thưa các linh mục rất thân mến, tôi ngỏ lời đặc biệt với anh em, những kẻ dấn thân hằng ngày, cùng với các thầy phó tế, để phục vụ dân Chúa. Lòng hăng say của anh em, sự hiệp thông của anh em, đời sống cầu nguyện của anh em và thừa tác vụ mà anh em thi hành cách quảng đại, tất cả là rất cần thiết. Có thể xảy ra là anh em cảm thấy mệt mỏi hoặc lo sợ trước những đòi hỏi mới và những khó khăn mới. Nhưng chúng ta cần tin tưởng rằng Chúa sẽ ban cho chúng ta sức mạnh cần thiết, để thực hiện những gì ngài đòi hỏi. Chúng ta cầu nguyện và chúng ta biết chắc chắn rằng Chúa không để thiếu những ơn gọi, nếu chúng ta khẩn xin Ngài và chung với nhau chúng ta lưu tâm đi tìm và gìn giữ các ơn gọi, qua việc mục vụ giới trẻ và mục vụ ơn gọi, một cách hăng say và đầy sáng kiến, có khả năng chỉ cho các bạn trẻ nhìn thấy vẽ đẹp của thừa tác vụ linh mục.

Và thưa anh chị em, những người sống đời tận hiến, bằng đời sống, anh chị em hãy trình bày lý do của niềm hy vọng mà anh chị em đã đặt nơi Chúa Kitô. Ðể phục vụ cho Giáo Hội nơi đây, anh chị em hãy là nguồn lực phong phú trong lãnh vực mục vụ giáo xứ, cũng như trong lãnh vực phục vụ biết bao khách hành hương, thường đến xin trọ nơi nhà anh chị em, vừa chờ đợi nơi anh chị em một chứng tá thiêng liêng. Một cách đặc biệt, những chị em sống trong các đan viện kín, chị em hãy biết gìn giữ ngọn đèn chiêm niệm luôn cháy sáng... Ước gì cuộc sống trong âm thầm và cầu nguyện, không tách chị em ra khỏi năng động truyền giáo của Giáo Hội, mà ngược lại đặt chị em vào tâm điểm của năng động truyền giáo nầy. Những thách thức tông đồ càng cao, thì càng cần đến ơn đoàn sủng của quý chị em. Chị em hãy là những dấu chỉ cho tình yêu của Chúa Kitô, mà mọi tín hữu khác, --- đang gánh chịu những cực nhọc của đời tông đồ và của sự dấn thân hoạt động trong thế giới, --- có thể nhìn vào.

Tôi ban phép lành Tông Toà cho tất cả, vừa xác nhận lại với anh chị em lòng mộ mến đầy tin tưởng của tôi; Tôi trao phó anh chị em cho lời khẩn cầu của Ðức Nữ Ðồng Trinh Maria và của các thánh, nhất là Thánh Phanxicô và Thánh Chiara.

 

(Ðặng Thế Dũng)

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page